Bùa Yêu
Chương 15 : Bùa yêu (Kết)
Ngày đăng: 19:00 19/04/20
Khi Hồng Ngọc tỉnh dậy, cô thấy mẹ đang khóc bên cạnh. Cô mơ hồ không hiểu, có phải là tình hình của em trai đã xấu đi, nhưng vừa rồi cô còn nói chuyện với nó, mọi thứ vẫn bình thường, sao lại thế được? Hãy khoan, còn một việc khó hiểu nữa, là vì sao cô lại ngất? Hồng Ngọc hoang mang hỏi mẹ, nhìn ánh mắt sầu thảm của bà mà cô không khỏi bất an, gạt nước mắt mẹ nói:
- Con có thai rồi.
Giống như có sét đánh ngang tai, cô bàng hoàng chết lặng, một giây sau Hồng Ngọc hỏi lại, vẫn là câu trả lời đó, cô có thai? Trời ơi, cô choáng váng ngồi không vững, trước mắt mọi thứ bỗng nhiên đảo lộn, cả căn phòng như đổ ập xuống đầu, không đúng, chuyện này không thể nào xảy ra được! Trong đầu cô lập tức tái hiện cảnh tượng đêm hôm ấy, rõ rệt đến mức khiến cô không rét mà run, nó làm cho mọi nỗ lực phủ định trở lên vô ích, nó bẻ gãy lý trí, nó phá vỡ mọi thứ từ bên trong, điều cô không nghĩ đến nhất vậy mà lại thành sự thật!
- Là của... thằng Phi phải không con? – mẹ Hồng Ngọc ngập ngừng hỏi.
Cô quay sang nhìn bà, chạm vào ánh mắt dịu dàng tha thiết của một người mẹ khi phải thấy con mình đau khổ, nó khiến cô trở lên yếu đuối vô cùng. Cô lập tức bật khóc, tâm hồn giống như chiếc gương bị rạn lâu ngày tới nay thì vỡ nát, cô vùi mặt vào lòng mẹ nức nở không thành tiếng. Đau lòng ư? Uất ức ư? Tủi hổ ư? Không, giờ đây Hồng Ngọc chỉ thấy mình bế tắc, trước đó cô vẫn tin là bản thân đã đi đúng đường, sắp đạt được mục đích, nhưng vì sao thấy hắn khốn khổ một, thì cô lại bất an mười, nghĩ mà xem chưa đêm nào cô được yên giấc, chưa bữa cơm nào cô được ngon miệng, trong đầu cô chỉ toàn là hắn! Cảm tưởng như cô đang bị trên con đường do hắn trải sẵn, cái bẫy này là dành cho cô, chính hắn mới là người sắp đạt được mục đích, Hồng Ngọc cắn chặt môi ngăn không cho mình gào lên, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
- Con phải nghe mẹ, đứa trẻ này không có tội, nó là máu mủ của con, là thứ mà rất may mắn con mới có được, giống như mẹ có con vậy. Đừng vì bất cứ lý do gì mà hắt hủi con mình, chồng còn có thể bỏ, nhưng con do mình dứt ruột đẻ ra thì không bỏ được đâu, nghe mẹ, không được khóc nữa, sẽ không tốt cho đứa trẻ, con phải khỏe mạnh thì con con mới khỏe mạnh được – mẹ vừa ôm vừa vỗ về cô, bà biết cô hận Văn Phi như thế nào, cũng biết chuyện có thai này chắc chắn là ngoài ý muốn, phỏng chừng còn do cô bị hắn cưỡng ép, bà thương cô nhưng càng thương hơn cả là đứa cháu nhỏ trong bụng cô - Đã như vậy rồi thì phải giữ, đẻ ra thì nó là con của mình, chưa kể hai đứa vẫn là vợ chồng, đứa trẻ này hoàn toàn hợp pháp.
Hồng Ngọc nước mắt vòng quanh, nhất thời cô chưa nghĩ được gì cả, nghe mẹ nói mà trong lòng cứ rối như tơ vò, cái thai này đúng là cô không tính đến, nhưng cô cũng không có ý định bỏ nó, chỉ là đột ngột quá nên cô không kịp phản ứng, chưa kể mối quan hệ giữa cô và hắn đang như vậy, có thêm đứa con tình hình sẽ phức tạp nhường nào? Nghĩ mà cô mệt lả người, con thì cô sẽ giữ, còn chồng thì chắc chắn phải bỏ, thậm chí cô vẫn mong hắn chết càng nhanh càng tốt, để con cô ra đời không biết đến mình có một người bố đốn mạt như vậy.
- Có đứa con rồi thì về sau cũng không lo không có chỗ dựa – thấy con gái đã bình tĩnh lại, mẹ cô lạc quan nói.
Ý của bà là, sau cuộc hôn nhân này có thể cô sẽ vĩnh viễn không muốn tiến tới với bất kỳ người đàn ông nào khác, đứa con chính là cái đích mà mỗi người phụ nữ đều muốn có được, hiểu theo một nghĩa tích cực, thì Hồng Ngọc vẫn đi đúng đường, chỉ là cô tập trung quá nhiều vào trả thù, mà không nghĩ tới được mất của bản thân. Cái hạn một trăm ngày đúng là rất dài, chưa đến một tháng mà cô đã gặp phải bao nhiêu chuyện động trời, giờ đột nhiên trở thành mẹ cảm giác thực sự khó tin, cô sờ lên bụng mình, có chút hồi hộp xen lẫn với lo âu, đứa trẻ chắc mới chỉ bằng hạt ngô, sẽ phải rất lâu nữa nó mới thành hình, nhưng sự xuất hiện của nó đã thay đổi cuộc sống cô, ngay từ bây giờ.
Đang mừng mừng tủi tủi nghĩ, Hồng Ngọc liền thấy Văn Phi từ bên ngoài lao vào, vì hắn hôm nay phải về xưởng làm việc, vừa rồi nghe mẹ gọi điện báo cô ngất, hắn cuống cuồng chạy đến đây, tới cửa thì may sao gặp được bác sĩ, nghe nói là cô bị suy kiệt nên mới ngất đi, trao đổi xong hắn vội vã vào phòng. Văn Phi ráo rác nhìn khắp các giường bệnh, tới khi thấy cô thì hai mắt hắn sáng lên, khuôn mặt không giấu được vẻ rạng rỡ. Hắn tới bên giường, cô lập tức quay mặt đi, trong lòng mừng quýnh hắn lắp bắp nói:
- Anh nghe bác sĩ nói,... em có thai rồi...
Hồng Ngọc không đáp, hắn liền nhìn sang mẹ, thấy bà gật đầu, mặt hắn lập tức nghệt ra, ngồi xuống giường mà cảm giác người cứ lâng lâng, một thứ xúc cảm hoàn toàn khác biệt, cái mà trước giờ hắn chưa từng được trải qua. Văn Phi quýnh quáng đến không biết phải nói gì, hắn nhìn Hồng Ngọc, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, dù biết cô sẽ gạt ra, nhưng nếu không được chạm vào cô chắc hắn sẽ chết mất. Đợi một lát cho cảm xúc lắng xuống, hắn mới hỏi:
- Em đỡ mệt chưa? Anh đưa em về nhé?
- Tôi muốn về nhà mẹ - Hồng Ngọc bỗng bật dậy nói, cô nghĩ mình bây giờ không còn như trước kia nữa, thấy hắn cũng không được đánh chửi, càng hạn chế bực tức thì càng tốt, mà nhìn thấy hắn thì cô không nhịn được, vậy cách duy nhất chỉ có về nhà mẹ ở, vừa khỏe người, vừa yên tâm dưỡng thai.
Văn Phi có khựng lại một giây, nhưng miễn là cô muốn thì hắn không thể không đáp ứng:
- Vậy được, anh đưa em sang nhà mẹ trước, xong sẽ về lấy đồ của em sang sau, mẹ à, mấy ngày tới mẹ chăm sóc ngọc hộ con, khi nào ổn định con sẽ đón em ấy về.
Không đời nào tôi về đó nữa! Hồng Ngọc nghĩ thầm, đợi hắn đưa cô về nhà mẹ rồi cô sẽ tiếp tục ra yêu sách, cấm hắn được qua đó, cấm hắn được hỏi han, cấm hắn được xuất hiện trước mặt cô làm ảnh hưởng tới việc dưỡng thai của cô. Nhưng Hồng Ngọc không hiểu hết lời của Văn Phi vừa nói, hắn vẫn còn phải đảm nhiệm công việc ở viện của em trai cô, dẫu sao thời gian này cô cần phải có người chăm sóc, để cô bên nhà mẹ hắn rất yên tâm, ổn định trong lời hắn chính là đợi khi nào em trai cô xuất viện, hắn sẽ bằng mọi cách đón cô về.
Sáng hôm sau, Hồng Ngọc đang chuẩn bị đi làm, bỗng cô thấy Văn Phi chạy xe tới, không phải hôm qua đã nói là cấm hắn sang đây, tại sao giờ vẫn cứ đến. Văn Phi nói hắn đến đón cô đi làm, để cô đi xe máy hắn không yên tâm, thời gian đầu của thai kỳ phải kiêng cữ rất cẩn thận, cô đang yếu người, đi lại e sẽ vất vả. Tất nhiên là cô không đồng ý, hắn bị cái gì vậy, tự cô biết làm gì là tốt cho đứa trẻ, với cả ngồi xe máy cảm giác thoải mái hơn nhiều so với ngồi xe của hắn. Văn Phi đồng ý với cô, nếu thế hắn cũng không bắt cô đi oto với hắn nữa, nhưng ngược lại, hắn liền đòi đèo cô đi bằng xe máy.
Hôm đầu tiên thì không được, nhưng các hôm sau, cô đã chán ngấy việc sáng nào cũng thấy hắn lải nhải chuyện đi lại, tới cùng cô đành đồng ý để hắn đèo đến công ty, lần này thì cô cấm hắn được đòi hỏi gì thêm nữa. Nhưng Văn Phi lại nói, từ chỗ cô muốn đi ăn trưa sẽ rất bất tiện, hay là để hắn đưa cô đi ăn trưa luôn, cô bảo là đừng hòng, hắn liền đổi ý, đi mua đồ ăn về công ty cho cô, cái tính mặt dày của hắn cô thừa biết, nên dù cho xung quanh mọi người bán tán thì hắn vẫn coi như không nghe không thấy, đã đến công ty thì phải vào được tận cửa phòng để đưa đồ tới tay cô hắn mới chịu.
Văn Phi là người không thích nói nhiều, cái gì hắn muốn thì hắn sẽ trực tiếp làm, gần như là ép buộc người khác phải nghe theo, nhưng đối với cô đó giống như thuyết phục hơn. Cái lí của hắn là để tốt cho đứa trẻ trong bụng cô, mặc kệ cô có coi hắn là chồng hay không, đứa trẻ vẫn là con hắn, cô không thể cấm hắn được làm điều tốt cho con mình, mà miễn cưỡng xem xét thì thấy là, những điều hắn muốn làm cũng không có gì quá đáng. Tóm lại, Hồng Ngọc được tự do sống bên ngoài, nhưng mỗi bước đi đều có Văn Phi theo kèm, cô vẫn ghét hắn ra mặt, vẫn ngày đêm rủa cho hắn chết đi, trong khi hắn thì mong nhớ cô từng giờ từng phút.
Đối với hắn thì việc gặp cô chốc lát thôi là không đủ, cả đứa con trong bụng cô nữa, những gì hắn có thể làm thực sự quá ít ỏi so với tình cảm mãnh liệt mà hắn dành cho mẹ con cô. Văn Phi đã nỗ lực rất nhiều để Hồng Ngọc có thể nhìn nhận hắn, không ít lần hắn bị sự ghẻ lạnh của cô làm cho nhụt trí, đêm đêm khi chỉ còn lại một mình trong căn hộ tịnh mịch, hắn đã muốn tìm đến người phụ nữ khác, biết bao người sẵn sàng đón nhận hắn ngoài kia, tiếc là hình bóng cô đã quá sâu đậm trong tim hắn, đến nỗi mà dù vô thức hắn cũng mặc định nghĩ tới mình cô. Văn Phi bây giờ chỉ có thể tự trách bản thân, vì sao trước kia lại không trân trọng Hồng Ngọc, hắn đã gây quá nhiều tổn thương cho cô, sợ rằng cả đời này cũng không bù đắp hết được. Thâm tâm hắn luôn mong sẽ có ngày được đón cô về nhà, cùng cô chăm sóc đứa trẻ, nhưng hắn hoàn toàn không biết được thời gian còn lại của mình quá ít, thậm chí là không đủ để biến điều ước kia thành hiện thực.
Hồng Ngọc nuột một ngụm nước miếng, đúng vậy, hắn đã hại cha cô, đã khiến cho cuộc đời cô trở lên thê thảm, hắn là tên khốn, hắn đáng phải chết. Nhưng Văn Phi yêu cô, Hồng Ngọc biết rằng tình yêu của hắn vốn không tự nhiên sinh ra, song thực tế là hắn đã yêu cô, tình cảm đó chân thật, hắn sẵn sàng chết vì cô thì cũng sẵn sàng dùng cả đời hắn để bù đắp cho cô, cô chính là bị dao động bởi suy nghĩ đó. Trên đời này không dễ gì để tìm được một tấm chân tình như vậy, yêu tới không màng sống chết, cô tin rằng không còn ai khác ngoài hắn. Hồng Ngọc nghĩ hồi lâu, cô nói:
- Tôi sẽ nghĩ cách khác để hắn phải trả giá cho những chuyện đã qua, nhưng không phải là giết hắn.
- Không được – Cô Đồng Linh đổi giọng, lạnh lùng nói – bùa một khi đã gieo thì phải theo đến cùng, tôi đã nói gì trước đây, tôi nói là cô không được dao động, tâm cô phải quyết tuyệt! Nghe tôi, hắn không đáng để cô thương hại, chỉ cần cô bỏ được hắn thì cuộc đời cô về sau sẽ vô cùng viên mãn. Hãy gọi điện cho hắn đến đón cô như thường lệ, giờ tử của hắn sắp đến rồi, tôi không tiện ở lại, xong việc nhớ đến trả tiền cho tôi.
Dứt lời Cô Đồng Linh liền bỏ đi, bà ta băng qua đường rồi mất hút sau một chiếc xe tải, Hồng Ngọc thất thần nhìn theo. Phải rồi, cô và hắn đâu thể sống với nhau, mối thù giết cha sẽ đeo đẳng cô cả đời, có thể là bây giờ cô đang sa vào lưới tình của hắn nên sẽ không cảm thấy nặng nề gì, nhưng nhiều năm sau, khi vô tình nhớ lại, cô sẽ hối hận vì hôm nay không giết hắn. Hồng Ngọc vô thức bấm số gọi cho Văn Phi, cô phải giải quyết dứt điểm chuyện này, không cần cả đời của hắn, cô vẫn sẽ sống tốt. Đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy, giọng Văn Phi vọng ra:
- Em tan làm rồi à? Anh đến đón em bây giờ đây.
- Không cần đâu. Anh qua siêu thị mua hộ em con cá, nhanh đi, em bắt taxi về cũng được – Hồng Ngọc cố ra vẻ tự nhiên đáp.
- Em sao vậy? Có... - Văn Phi dường như nhận ra điều khác lạ, hắn toan hỏi thì Hồng Ngọc ngắt lời.
- Không sao, hôm nay em có chuyện vui, muốn nấu một bữa thật ngon – cô nghẹn giọng nói, nước mắt đã rơi đầy mặt – thôi taxi đến rồi, em lên xe đây.
Hồng Ngọc tắt máy, cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, từ giờ sẽ không gặp lại, vĩnh viễn không bao giờ thấy nhau nữa. Cô nghĩ rồi, phải về nhà mẹ dọn đồ, sau đó xin nghỉ việc, rồi đặt vé máy bay vào Nam, cô sẽ rời khỏi đây, hắn vì thế cũng không phải chết. Có thể sẽ rất lâu sau cô mới quên được hình bóng hắn, thậm chí cả đời này cũng không tìm được ai thay thế, nhưng đây là cách duy nhất mà cô nghĩ ra lúc này, miễn là hắn sống....
Kéttttt!
Rầm!
- Cô sai rồi. Không ai thay đổi được số phận đâu, người phải chết đáng nhẽ ra là hắn, nhưng cô dám di căn hoán số, vì vậy cô phải thế mạng cho hắn.
Cô Đồng Linh đứng bên đường cầm tẩu thuốc, nhìn đám đông đang xúm vào một vụ tai nạn vừa xảy ra, có chiếc xe tải mất phanh tông trúng vào một người đang sang đường, kết quả là khiến người tử vong tại chỗ. Phụ nữ thật kỳ lạ, họ có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng lại không thể điều khiển được chính mình. Hồng Ngọc ba lần lập mưu bỏ bùa đều thành công, Cô Đồng Linh đã nghĩ rằng với một người thông minh và lý trí như vậy, hẳn là sẽ không khiến bà ta thất vọng. Thực ra bùa yêu chưa phải là loại bùa có ma lực khủng khiếp nhất, nhưng nó lại dễ khiến con người ta sa ngã nhất, Hồng Ngọc chỉ còn thiếu một chút nữa là đã vượt qua được cảm dỗ của nó. Không phải tự nhiên cuộc sống của cô trở lên sóng gió như vậy, tất cả đều là thách thức mà "nó" đặt ra để thử người dùng.
Nên nhớ bùa là một loại công cụ, nhưng nó là công cụ sống, một khi đã bước vào thế giới của nó thì phải tuân thủ luật mà nó đề ra, nếu không sẽ người dùng sẽ bị đào thải. Người chơi bùa không cần phải có tu vi hay căn cơ, nhưng nhất định phải có kiên tâm, tức là luôn luôn giữ vững lập trường, không được dao động, nếu không sẽ thành họa diệt thân. Đa số những người tìm đến xin bùa chỗ Cô Đồng Linh đều không ai chịu được luật của "nó", không thể làm chủ thì sẽ thành con mồi, đó là một cách dưỡng quỷ rất tinh vi.
Hồng Ngọc cũng giống như một con chim, được bà ta dùng bùa dụ vào chuồng, tưởng là con chim này có thể hóa thành phượng hoàng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là bữa tối cho con mèo đen. Nó đã đánh dấu vào chân cô thì dù có chết ở đâu cô cũng sẽ phải về tòa chung cư kia, vĩnh viễn không thể rời khỏi đó nửa bước. Hỡi những ai có ý định chơi bùa ngải, hãy nghĩ thật kỹ trước khi xuống tay, vì thế giới ma quái này sâu không có đáy, bước chân vào thì không thấy cửa ra đâu.
Lại nói tới Văn Phi, vì tác dụng của bùa yêu, hắn cả đời chỉ có thể yêu một mình Hồng Ngọc, cô chết hắn hóa điên, ngày đêm tìm kiếm hình bóng cô khắp nơi, sống trong ảo vọng về cô nốt quãng đời còn lại. Gia đình Văn Phi đưa hắn đi chạy chữa đủ kiểu, mời cả thầy cúng tới giải, nhưng kết quả hắn vẫn không tỉnh, mẹ hắn thậm chí còn ép hắn lấy vợ khác, nhưng đêm tân hôn cô ta bị hắn dùng dao dọa suýt chết, gia đình lâm vào hoàn cảnh tuyệt tự tuyệt tôn, đời sau không có ai hương hỏa. Người bắt đầu chuỗi sai lầm này không ai khác chính là Hồng Ngọc, nếu cô không đem cuộc đời mình ra đánh cược, không nhận lời lấy Văn Phi, thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Làm người đừng vì bất cứ chuyện gì mà buông xuôi số mệnh của mình, người không vì mình trời chu đất diệt, âu cũng là cái nghiệp mà từng người phải gánh, quả báo thường đến bất ngờ, đâu ai biết trước được kết cục mình sẽ ra sao.
Trên đời, yếu đuối nhất là lòng dạ đàn bà
Nhưng, hiểm độc nhất cũng là lòng dạ đàn bà
Tới cùng, lại vẫn chết vì một chữ YÊU.
________BÙA YÊU – HOÀN_________