Bùa Yêu
Chương 3 : Giọt nước tràn ly
Ngày đăng: 19:00 19/04/20
Hồng Ngọc sau đó liền đoán ra ý đồ trong lời nói của chồng cô. Hắn là muốn dùng chuyện cô và hắn không thể có con để lay động đến bố mẹ, làm cho hai người bên đó vì sốt sắng thúc giục mà nảy sinh xích mích với cô, giữa cô và hắn lại chắc chắn không thể chung chăn chung gối, hắn còn lạ gì tính khí của mẹ mình, bà sẽ không bỏ qua chuyện này, sớm muộn gì cô cũng bị bức đến nước phải chủ động ly hôn. Từ đầu đến cuối hắn không cần ra mặt, sau tất cả chỉ có cô là người chịu điều tiếng, dù cô có nói là hắn chưa từng đụng vào người mình, thì sẽ có ai tin, lấy chồng ở tuổi này rồi mà không thể sinh con, chính là kiểu mà người ta hay gọi là "cau điếc" đấy.
Văn Phi còn luôn thể hiện mình là người chồng tốt trước mặt bố mẹ, bảo cô và hắn tắt lửa lòng với nhau, vậy thì phải xem lại cô là vợ như thế nào. Nghĩ mà Hồng Ngọc thở dài ngao ngán, những tưởng là chỉ cần thu mình mà sống thì sẽ không đụng chạm đến ai, nhưng người ta vẫn không ngừng tính kế với mình, thỏa thuận một năm mà cô giao hẹn với hắn, sợ rằng sẽ không kéo dài được như vậy, còn là do cô chủ động ly hôn sớm nên tiền hậu ly hôn cô cũng mất trắng. Con người gã đàn ông kia so với suy nghĩ của cô còn đáng sợ hơn nữa, một khi đã đạt được mục đích, hắn sẽ không chừa lại cho cô một đường sống nào.
Đã vậy thì cô càng phải ở lại, dù bên nhà đó có nói gì đi nữa cô cũng mặc kệ, quan trọng là bố mẹ cô không hay không biết, trong mắt họ cô vẫn sống vui vẻ là được. Hồng Ngọc trời sinh cứng cỏi, đối với người cô ghét lại càng không thể tỏ ra mềm yếu, dù cho hắn có ngày đêm công kích cô trước mặt người nhà bên ấy, cô vẫn tìm cách chống chế, tâm lý không chút nao núng. Văn Phi được đà lấn tới, hắn không ngừng dồn ép cô, thậm chí còn gạ gẫm cô lên giường nhưng bị cô gạt phắt đi, hắn vin vào cớ đó để nổi đóa lên đánh chửi cô, nói cô muốn ở lại thì phải có con với hắn. Một gã khốn như hắn còn có thể nghĩ ra cách nào hèn hạ hơn nữa, Hồng Ngọc ngoài mặt thì chịu đựng, nhưng trong lòng đã sớm đến giới hạn rồi. Chỉ cần vài ngày tới bố cô phẫu thuật thành công, cô lúc đó sẽ lập tức được giải thoát khỏi cơn ác mộng này.
Nhưng vài ngày đó cũng không êm ả. Trước phẫu thuật mười ngày, bên nhà chồng cô có vào viện thăm bố cô một lần, bấy giờ Hồng Ngọc vừa tới, thấy mẹ chồng đang hỏi han cạnh giường bố, mẹ cô đưa cho cô phích nước nóng, bảo đi lấy chút nước về pha trà mới bà thông gia. Cô nhìn mẹ chồng nói cười bên kia, có chút bất an trong lòng, đi chưa bao lâu, lúc cầm phích nước về, từ ngoài cửa cô đã nghe thấy mẹ chồng nói:
- Con gái chị mãi không có bầu bí gì cả, tôi lo quá, không biết có bị gì không?
- Thì cái Ngọc cũng mới về bên đấy không lâu, lại vì chuyện bố nó ốm nên chắc nó... - Mẹ cô liền đỡ lời.
- Chị nói thế nào ấy, vợ chồng nó suốt ngày quấn quýt với nhau, nếu có thì cũng phải có rồi, thằng Phi nhà tôi bảo là con chị không đẻ được đấy – mẹ chồng cô lên giọng, nói.
Cô vội vã bước vào, thấy mặt bố mẹ mình biến sắc, còn mặt mẹ chồng thì khó đăm đăm, không nhịn được liền nói:
- Mẹ à, chuyện này con đã nói với mẹ nhiều lần rồi, cái gì cũng phải từ từ mới có chứ ạ, đó giờ mẹ nhắc bọn con cũng đang cố, đâu phải cứ muốn là có được ngay đâu.
- Từ từ mấy tháng rồi, con như thế bảo sao mẹ không sốt ruột cho được – mẹ chồng cô nhìn cô nói dỗi – nhà người ta thì cưới về cái là có cháu bế ngay, đây đến nửa năm rồi vẫn từ từ, nhắc thì lại bảo nói nhiều.
- Anh Phi anh ấy bận bịu đi sớm về khuya như thế, con cũng không tự nhiên mà có em bé được – cô hậm hực đáp.
- Thằng Phi nó đi làm vất vả như vậy vì ai, lại còn không phải vì cái nhà này sao – mẹ chồng cô lập tức đứng dậy, đay nghiến nói.
Hồng Ngọc bặm môi, cô giận run cả tay, muốn nói toạc ra trước mặt bà mẹ chồng, rằng con bà vất vả ngày đêm bên người phụ nữ khác, chứ không phải vất vả làm lụng gì hết. Cả nhà bà có mắt mà như không, để cho con trai ngang nhiên ăn nằm với vợ nhà người ta, bà muốn có cháu thì sang bên đấy mà đòi, muốn bao nhiêu cũng có, con trai bà chỉ là chồng hờ của cô mà thôi.
- Chị thông cảm, nó còn vụng dại, chưa biết thì mình dạy thêm, hai vợ chồng nó cứ quấn quýt thế này thì kiểu gì cũng sẽ có cháu thôi mà – mẹ cô vội gạt cô đi, nói câu xoa dịu mẹ chồng cô.
- Đấy, anh chị đi mà dạy, nói nó làm sao thì làm, còn nếu không được nữa thì nói sớm để tôi còn liệu - Mẹ chồng cô đứng dậy, vùng vằng bỏ về, ra tới cửa còn cố nói lớn lên cho người bên trong nghe thấy – rõ khổ, rước phải đứa đâu đâu vào nhà, có mỗi việc đẻ cũng không xong.
Cho tới trước khi đưa linh cữu ra khỏi nhà, hắn cùng bên thông gia mới tới, trong mấy ngày tang gia, hắn không tới nhà cô, cũng không về nhà mình, hắn qua nhà người phụ nữ kia ở, vui vẻ không biết trời trăng là gì. Hồng Ngọc đã khóc tới lả đi, không còn sức để xua đuổi hắn nữa, bộ mặt giả tạo của hắn trong đám tang là thứ khiến cô phải khắc cốt ghi tâm. Cô thề với vong linh bố mình, rằng sẽ bằng mọi cách khiến hắn phải sống không bằng chết, còn cả những kẻ hùa vào với hắn cũng sẽ chịu số phận tương tự, sống không được, chết không xong.
Sau đám tang cô ở lại nhà mẹ, vì giờ mẹ cô chỉ có một mình, cô sẽ ở lại hương hỏa cho bố tới qua tuần đầu. Văn Phi không phản đối, hắn đã sớm cho rằng lần này hai người trở về chắc chắn sẽ ly dị, cô muốn ở đâu hắn đều không quan tâm. Mối quan hệ của hai người đã quá rõ ràng, cô đối với hắn chỉ có thù hận, dù rất muốn một dao đâm chết hắn, nhưng mẹ cô sau này phải tính sao? Hồng Ngọc nghĩ tới hao mòn cũng không ra cách nào vẹn toàn, đau khổ suốt một thời gian dài, cô còn tưởng mình đã hoàn toàn bất lực, bỗng một ngày cô lại được cứu vớt.
Hôm đó là tuần đầu bố cô, gia đình có mời một bà cúng tới làm lễ, cũng không rõ lai lịch bà ta thế nào, chỉ biết tên là Linh và còn trẻ, nhìn chỉ hơn cô vài tuổi, nhưng đã rất có tiếng trong vùng. Bà này chuyên xem mồ mả đất cát, tìm người chết mất xác, bằng những cách vô cùng quái dị, gần như chưa có thầy bà nào làm như vậy, nhưng hiệu suất thành công rất cao. Nghe đồn là bà ấy từng bị sét đánh không chết, trụi hết cả tóc, lúc nào cũng phải bịt khăn kín đầu, thoạt nhìn ai cũng tưởng vãi trong chùa, nhưng mà ăn mặc rất đồng bóng, không chồng và thích chơi chim chóc. Người ta hay gọi là Cô Đồng Linh.
Nhà cô cũng gọi là có duyên với Cô Đồng Linh, vốn dĩ định mời sư thầy trong ngôi chùa gần nhà đến làm lễ, nhưng lúc vào chùa thì thầy lại đi vắng mất. Vừa hay Cô Đồng Linh hôm nay cũng ra chùa để trả lễ cho một nhà con chết tai nạn tận mạn Hải Phòng, cúng kiếng rầm rĩ ba tháng không ăn thua, Cô Đồng Linh chỉ dùng hai đồng âm dương với một nắm đất mà lại vạch ra được chỗ người đó nằm, nghe thì có vẻ tài tình lắm. Tiện có Cô Đồng Linh ở đấy, nhà cô liền mời bà ta qua nhà mình làm lễ, cũng không mất bao nhiêu thời gian, mà tiền công lại rất hậu hĩnh. Cô Đồng Linh ấy thế mà không làm vì tiền, bà ta làm vì Hồng Ngọc, vừa nhìn thấy cô, bà ta liền nói:
- Bố cô vẫn theo cô đấy.
Tự nhiên nghe người khác nói như vậy ai cũng phải giật mình ớn lạnh, Hồng Ngọc sợ tới rụng rời chân tay, cô than:
- Tôi muốn trả thù cho bố nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách, bố tôi ra đi oan uổng quá...
- Trả thù ai? – Cô Đồng Linh hỏi.
- Chồng tôi, hắn hại tôi thê thảm như thế này, giờ còn muốn đuổi tôi ra khỏi nhà để rước một con đàn khác về, tôi thật muốn hắn sống không bằng chết – cô nghiến răng đáp.
Cô Đồng Linh nhìn người phụ nữ trước mặt, từ trong ra ngoài đều toát lên một vẻ căm phẫn tột bậc, nghe chừng là rất oán hận, bà ta thong thả hỏi:
- Thế có chắc là muốn trả thù chồng không?
- Vâng, chỉ cần là cách vẹn toàn thì tôi sẽ theo đến cùng – Hồng Ngọc mắt sáng quắc đáp.
Thấy cô quả quyết như vậy, Cô Đồng Linh gật đầu, nói:
- Lễ xong thì theo tôi, tôi bày cho một cách, tốn chút công sức, nhưng sẽ khiến hắn nguyện vì cô mà chết.