Bức Nam Vi Thê
Chương 10 :
Ngày đăng: 17:58 19/04/20
“Đây là đồ vật gì?” Phượng Cửu Thiên nhanh chóng cầm lấy. Giang Bách Xuyên cùng Trương Đại Hải cùng nhau bước đến. Chỉ liếc mắt một cái, Trương Đại Hải liền la hoảng lên.
“A, đây chính là trò dưới nông thôn chúng ta, nơi này cũng có sao?”
Thấy hắn cùng Giang Bách Xuyên đều lộ ra thần sắc khó hiểu, thế là ha ha cười, giải thích nói: “Dưới nông thôn nếu cùng cừu nhân đối đầu, không có biện pháp đối phó, sẽ làm một hình nhân nhỏ, viết ngày tháng năm sinh người nọ, rồi mới hung hăng ghim kim, ai nha kì thật là vô ích, bất quá nó cũng giúp trong lòng được thoải mái.”
Y cẩn thận nhìn một chút: “Di, người này cũng thật sơ ý, ngay cả ngày tháng năm sinh cũng không viết, châm này...... A sao lại châm vào bộ vị?” Y nghi hoặc nhìn Phượng Cửu Thiên: “Hay là ngươi.... “ Tuy rằng đều là nam nhân, nhưng những lời sau quá mức rõ ràng, nên Trương Đại Hải xấu hổ không nói ra. Chính là lại dùng ánh mắt nghi hoặc cùng thần sắc hiểu rõ, hắc hắc cười nhìn Phượng Cửu Thiên.
Giang Bách Xuyên nhìn cười, đối với hình nhân kia xoi mói: “Ân, họa tiết quá kém, người nào lại có ánh mắt dài mà lớn như vậy a. Bất quá kĩ thuật thật tinh xảo, nhìn ra được là cao thủ trong việc đan vá, ai nha, thú vị nhất là tâm tư người này, ha ha ha, y sao lại có thể nghĩ ra cách này được.”
Hắn ngẩn đầu cười nhìn huynh đệ nhà mình: “Cửu Thiên a, xem ra ngươi cũng thực phi thường dũng mãnh, làm mấy lần? Mỗi lần làm bao lâu? Sao lại để người ta hận ngươi đến dạng này? Không phải ca ca ta đã nói cho ngươi, nam nhân cũng phải dỗ dành, hơn nữa người ta còn là nam tử, nhất định không chịu được hành động này. Còn có a, ngươi bá vương ngạnh thượng cung đúng không, ngươi nhìn ta cùng Đại Hải đi, chúng ta phải trải qua nhiều lận đận mới có thể ở cùng nhau, tình cảm không phải dễ dàng mà nắm bắt được......”
Hắn không đợi thấm thía lời nói, Phượng Cửu Thiên liền tức giận xoay người đá A Xá một cước: “Ngươi là đồ vô liêm sỉ, ai cho ngươi mang vật này ra trước mặt người khác, người lớn mà đầu óc không lớn......”
A Xá ủy khuất nhu nhu mông, nhỏ giọng biện giải nói: “Gia, thuộc hạ đã nói ngài về nhà rồi mới đưa cho ngài xem, là ngài hối thuộc hạ lấy ra, hiện giờ lại đi trách ta.......”
Phượng Cửu Thiên chán nản, nắm chặt hình nhân nhỏ trên tay một lúc lâu, trở người bốc khói toàn thân sát khí. Hắn lại đá A Xá một cước: “Cút, trở về đi, dẫn đường hai cái đuôi này cùng về, đến Tê Phượng sơn trang nghỉ ngơi.” Hắn nói xong liền xoay người rời đi, cũng hướng về phía Tê Phượng sơn trang.
“Gia, ngài muốn đi đâu a? Còn mấy thứ ngài mang về thì sao?” A Xá nhảy lên hỏi, liền thấy chủ tử ở mấy chục thước phía trước rống lớn: “Ta đến Lâu gia, ta muốn đem gia khỏa kia bắt về, muốn từ trong tay Phượng Cửu Thiên ta chạy trốn? Ta thật muốn xem y có thể chạy trốn đến đâu. Mấy đồ vật đó mang về Tê Phượng sơn trang trước đi, không quá một tháng, ta sẽ kêu người đem đến Lâu gia.”
A Xá thè lưỡi, nghĩ thầm, phải nghe lời, gia tức giận, không biết Sơn Thủy biểu ca ở phương nào a, ngươi tự mình cầu phúc đi, lúc này ngay cả thần tiên cũng không giúp được ngươi.
******************
Lúc này tại đường hẹp quanh co trong một thôn trang nho nhỏ, mặt trời ngã về Tây, bỗng nhiên xuất hiện ánh tà dương chiếu xuống bóng người thon dài.
Trên lưng ngựa, trường bào xanh nhạt cao quý, đuôi lông mày người này còn ẩn ẩn tia tức giận, nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt lại lộ ra một tia hưng phấn chờ đợi. Người đó đi trên đường nhỏ dưới ánh tà dương, cả người hắn giống như một thần tiên cửu thiên giáng lâm, mấy ngày nay trời chiều đều thất sắc.
Người này đương nhiên chính là Phượng Cửu Thiên, ngày đó hắn tức giận chạy đến Lâu gia, vừa bước vào của sắc mắt liền tươi cười, bên người còn mang theo mấy đồ vật mới lạ tặng cho Lâu Trung Phàm, Nhị thẩm với dì Uyển Bình, thành công ở Lâu gia dùng trưa.
Thuận tiện hỏi một câu “không biết Sơn Thủy ca hiện ở nơi nào, đã hơn một tháng không gặp, thật có chút lo lắng, không biết chứng nhiệt đã hoàn toàn hết chưa?” Dì Uyển Bình liền nhanh chóng nói ra chỗ ẩn thân của nhi tử nhà mình.
“Ai nha, hài tử kia, bình thường chất phác, ta thấy trong thành này, y còn kết giao mấy vị bằng hữu, nhưng ở nông thôn, trừ bỏ vui chơi thả diều, thay người khác tính sổ sách, chưa bao giờ thấy y ra ngoài, tuy rằng y không nói, nhưng ta nghĩ những chỗ nó đi cũng giới hạn, đơn giản có thể đến chổ mấy lão gia ở Hạ Lan thôn, không thì nhà cô cô y ở Kim Nguyên thôn, nơi đó y có một vị đường đệ, cùng y rất thân, ta nghĩ có thể y ở mấy nơi đó.”
Dì Uyển Bình vừa nói xong, khóe miệng Phượng Cửu Thiên liền tươi cười, lúc này hắn đang hướng Kim Nguyên thôn mà đến, lúc trước đã đến Hạ Lan thôn, lại không nghe ai nói thấy Quan Sơn Thủy trở về nơi đây, cho nên cẩn thận suy nghĩ một chút, không khó xác định, gia khỏa này đến Kim Nguyên thôn nhà cô cô y mà trốn.
“Sơn Thủy a, ngươi tốt nhất toàn tâm toàn ý với ta, không có bị người đường ca đường đệ kia câu dẫn, nếu không....”
Phượng Cửu Thiên cười lạnh một tiếng, không tự chủ được nắm chặt dây cương, làm ái câu(ngựa yêu) gian nan hí lên một tiếng, lúc này mới tỉnh táo, nhìn lại, thấy ái câu Ngữ Phong đang trở mình không để ý tới hắn, ô ô hạ hai chân trước, giống như đang chất vấn chủ nhân.
Phượng Cửu Thiên vôi vàng an ủi ái câu, hơn nữa phi thường vô sỉ đem chuyện này ghi vào sổ sách tính toán lên đầu Quan Sơn Thủy vô tội.
Hắn vỗ vỗ đầu Ngữ Phong, nhẹ giọng nói: “Ngữ Phong ngươi không cần tức giận, đợi chủ nhân tìm được kẻ đầu sỏ làm ngươi xém nữa ngạt chết sẽ tính toán với y, chủ nhân nhất định quấn y trên giường ba ngày ba đêm, để y vĩnh viễn có thể nhớ kĩ giáo huấn, hừ hừ.”
Những lời này Ngữ Phong đương nhiên không hiểu, nếu không loài ngựa vốn là loại động vật chính nghĩa thiện lương, chỉ sợ cho dù là chủ nhân, cũng bị nó đá xuống, thật là không biết thẹn.
Tịch dương dần dần xuống núi, lúc này Phượng Cửu Thiên cũng đã đến cửa Kim Nguyên thôn, xa xa nhìn thấy giữa trời chiều có mấy hài tử chia tay nhau về nhà ăn cơm, hắn vội vàng gọi một đứa trong đám đó, lấy một chuỗi đồng tiền trong người ra, cười tủm tỉm nói: “Tiểu bằng hữu, ca ca hỏi ngươi một việc, nếu ngươi có thể cho ca ca biết, chuỗi tiền này liền cho ngươi mua kẹo hồ lô được không?”
Tiểu hài tử tham lam nhìn chuỗi tiền, trong lòng tính toán chuỗi tiền này có thể mua bao nhiêu kẹo hồ lô. Rồi lại dùng ống tay ao chùi chùi nước miếng, ngẩng đầu nói: “Đại ca ca huynh muốn hỏi chuyện gì? Chuyện ở trong thôn không có chuyện gì mà yêm không biết.”
Phượng Cửu Thiên lại dùng nụ cười lừa gạt trẻ nhỏ: “Nga, vấn đề cũng thực đơn giản, mấy ngày nay trong thôn các ngươi có vị thúc thúc xa lạ nào đến không a? Chính xác mà nói, chính là cháu trai của Liễu gia, có hay không đến đây? Hắn có đôi mắt nhỏ cùng lông mi rậm, cái mũi cũng tính là cao, ân, cái miệng như thế nào ta, cũng có thể tính là lớn, môi cũng không quá mỏng, nhưng cũng không quá dày, mái tóc rất đen.”
Đối với hình dung của hắn, tiểu nam hài căn bản không thể nào hình dung ra được. Nhưng nhóc lại có thể suy đoán đó là một trong đám người Quan Sơn Thủy: “A, đại ca ca huynh hỏi nhà Liễu cô cô a, nhà nàng có tất cả ba nam nhân, trừ bỏ Liễu Thụ ca ca, còn có hai nam nhân, không biết có phải hay không người huynh muốn tìm.”
Một đường chạy về Lạc Phượng thành, đến nơi cũng đã chiều tối, Phượng Cửu Thiên nghĩ thầm, về đến đây mà còn để thổ bao tử kia chạy, chính mình thật nên mua khối đậu hủ mà đâm đầu vào tử tự.
Bởi vậy hắn nghiêm khắc cự tuyệt yêu cầu về nhà của Quan Sơn Thủy, một đường túm y xuống xe ngựa, trực tiếp kéo vào Tê Phượng sơn trang.
Tiến vào sơn trang, liền thấy Trương Đại Hải đang vận chuyển mấy quả hạnh, A Xá dở khóc dở cười đi theo sau. Vừa thấy hắn trở về, gia khỏa kia liền chạy đến như thấy cứu tinh, nịnh nọt giúp bọn hắn cầm hành lí, lại nhiệt tình chào hỏi Quan Sơn Thủy: “A, Sơn Thủy biểu ca ngươi đã trở về, a a, mấy ngày nay ta rất lo lắng cho người, kì quái, ta sao bỗng nhiên cảm thấy ngươi trở nên thật đáng yêu?”
Phượng Cửu Thiên mị ánh mắt, khụ một tiếng, kéo A Xá, ánh mắt nhìn về phía Trương Đại Hải dưới tàng cây hỏi: “Hắn làm cái gì? Sao ngươi gặp ta với Sơn Thủy, lại bày ra bộ dạng mừng rỡ như thấy thân nhân?” Vừa dứt lời, Mặt A Xá liền biến thành khổ qua.
“Ngài đừng nói nữa gia, thuộc hạ hôm nay đã biết, ngài cùng Sơn Thủy biểu ca có bao nhiêu hòa ái dễ gần, khắp thiên hạ này sẽ không có chủ tử nào tốt như các người, từ nay A Xá ta thề trung thành lúc nào cũng bên cả hai người, đương nhiên, từ trước đến nay thuộc hạ chưa bao giờ có hai lòng đối với gia.......”
“Câm miệng, nói trọng điểm.”
Phượng Cửu Thiên không kiêng nhẫn phất tay, rồi mới thấy A Xá thần bí hề hề, nói nhỏ: “Thấy không? Cây hạnh đằng kia ấy.”
Nói xong không thấy hắn và Quan Sơn Thủy không phản ứng gì, lúc này mới tiếp tục nói tiếp: “Cây hạnh đó của chúng ta mấy năm nay đều ra rất nhiều trái, kết trái có thể bán được rất nhiều tiền. Hai ngày trước bọn họ liền đến hậu viện hái quả. Hôm nay ta thấy mấy quả ở tiền viện, ta nói một câu, dù sao đây cũng là gia trang của gia, Giang công tử liền phát hỏa, nói cho dù gia trang của gia thì sao, nếu tới mùa thu hoạch, cả nhà Đại Hải lại đây lấy đem đi bán, gia của ngươi cũng không nhiều lời.”
Phượng Cửu Thiên trở mình trợn trắng mắt: “Vô nghĩa, ta đương nhiên không nhiều lời, bất quá chỉ mấy quả thôi, mấy chục cân mà thôi, Giang Bích Xuyên nếu cảm thấy trái đó có lợi, cứ việc cho hắn, sao có thể vì mấy chục hay mấy trăm cân quả cùng hắn so đo?”
A Xá gật đầu nói: “Quả thật đúng vậy, nhưng Trương Đại Hải cứ hái nhiều như thế, làm trong lòng ta có cảm giác không nỡ, hai ngày nay ruột thuộc hạ đều đau, nói thẳng lúc trước thuộc hạ chưa thử qua hạnh đào này, sớm biết đã thử một chút.”
Phượng Cửu Thiên cười: “Được rồi, được rồi, ngươi đi đi, cứ để y hái, không cần để ý tới, đúng rồi, đến phòng của ta thêm một bộ chăn gối, đêm nay Sơn Thủy ngủ với ta.”
A Xá lộ ra nụ cười thản nhiên, hắc hắc cười gian nhìn về phía Quan Sơn Thủy đỏ bừng mặt không nói gì, làm như không thấy lắc đầu nói: “Ai, Sơn Thủy biểu ca a, sớm biết có ngày hôm nay lúc trước làm những việc đó làm gì, còn liên lụy A Xá ta bị thoái mạ, hiện giờ tốt lắm......”
Chưa kịp nói xong liền bị Phượng Cửu Thiên một cước đá đi, nghe hắn cười nói: “Nói bừa gì a, còn không mau đi chuẩn bị.” Nói xong quay đầu nói với Quan Sơn Thủy: “Ngươi yên tâm, ngày mai mừng lễ khai trương của dượng ngươi, ta không thể nào để ngươi khập khiễng đi gặp nhóm thân hữu. Nhưng ta nói trước cho ngươi, ngày mai nhất định ta sẽ mang sính lễ tới cửa cầu thân, ngươi đừng nghĩ giở trò.”
Quan Sơn Thủy cúi đầu nột nột nói: “Ngươi...... ngươi căn bản...... Căn bản là bức nam làm vợ, cũng không sợ....Không sợ mọi người cười ngươi mất thể thống.”
Phượng Cửu Thiên cười lạnh một tiếng: “Ta chính là bức nam làm vợ thì xảy ra chuyện gì? Cũng không phải bức lương vi xướng (uy hiếp người hiền lành làm kỹ), ta nhận định ngươi, chính là chuyện cả đời, so với ngươi đi thú một kẻ lẳng lơ, mỗi ngày để lão bà đi ngoại tình như vậy không phải tốt hơn sao?”
Quan Sơn Thủy bĩu môi: “Ngươi đâu nghe ta nói, hừ hừ, ngươi căn bản là già mồm át lẽ phải, vì cớ gì ta phải thú một kẻ lăng lơ, ta tuy rằng điều kiện không tốt, nhưng thú một nương tử bình thường cũng không thành vấn đề.... “
Y đột nhiên im miệng, bởi vì thấy ánh mắt Phượng Cửu Thiên như muốn ăn thịt người.
“Nói cho ngươi biết, ta tuy rằng là con cháu nhà danh gia vọng tộc, bất quá đồng thời, cũng là một thổ phỉ cực kì hung ác. Ta có một huynh đệ bởi vì hiểu lầm lão bà chạy trốn, suýt nữa huyết tẩy thôn trang của đối phương ở, cũng may lão bà hắn kịp thời trở về, chính là vì lạc đường, nếu ngươi còn muốn tiếp tục trốn tránh, ta nghĩ sẽ dùng thủ đoạn của huynh đệ ta, ta so với hắn quyết không nhân từ hơn.”
Quan Sơn Thủy rụt cổ lại, trong mắt hàm chứa một chút nước mắt, không để nó rơi xuống, nghĩ thầm, người này sao lại giống ma nhân thế a, rõ ràng dã man như vậy bá đạo tổn hại mình. Tuy là một người xán lạn nhưng lại có tính cách ác liệt, lại luôn khoe mẽ mình là người có tiền. Bất quá, người có bề ngoài tao nhã thì sao, một khi thành thổ phỉ, cũng phải có tính cách thổ phỉ mà thôi.
Y bi bi thiết thiết trở về nhà, một bên ai thán mệnh mình khổ. Lúc trước bởi vì hơn một tháng không gặp mà cảm thấy có hảo cảm với Phượng Cửu Thiên, sau khi gặp hắn tất cả đều tan biến không còn tăm hơi, y thật phẫn hận thổ phỉ.
Phượng Cửu Thiên nhìn y rời xa, mới nhớ chính mình muốn ngủ chung với y, nhưng lại nghĩ: “Quên đi, chừa cho y mặt mũi.” Thế là phất tay gọi một tùy tùng đến, âm thanh lạnh lùng nói: “Theo y, nếu phát hiện y có khuynh hướng đào tẩu, lập tức trói về đây cho ta.”
Dựa vào kinh nghiệm của ba huynh đệ, đám người thổ bao tử đều to gan lớn mật không sợ giáo huấn, ngay cả người nhát gan nhất Chu Vị, cũng dám cự tuyệt Niếp Thập Phương thú tính, cũng khó bảo toàn Quan Sơn Thủy không lần thứ hai trốn đi.
Trở vào gia trang, liền thấy Giang Bách Xuyên ngồi trước cửa sổ, vừa ăn táo vừa mỉm cười nhìn thân ảnh ái nhân của mình, nghe thấy Phượng Cửu Thiên tiến vào, hắn không quay đầu lại, không chút để ý hỏi: “Đã trở lại?”
“Ân, đã trở lại.” Phượng Cửu Thiên cởi áo choàng xuống, liền có nha hoàng tiếp lấy, hắn liếc mắt nhìn Giang Bách Xuyên một cái: “Sao vậy? Sao quanh ngươi đều là trái cây, ngươi chịu được? Thật là, ta nghĩ ngươi nên đem cây ở núi Long Hổ đều chặt đi, đổi thành cây ăn quả thì hơn.”
Giang Bách Xuyên thở dài, thu hồi ánh mắt nói: “Ngươi cho là Đại Hải không muốn sao? Cũng may cây cối trên Long Hổ sơn đều là lão thụ trăm năm, căn bản không có khả năng nhổ tận gốc, nếu không hiện tại sớm bị chặt bỏ biến thành củi đốt, đối với những thứ không ra tiền, Đại Hải nhà ta luôn không chịu lưu tình.”
Phượng Cửu Thiên bật cười lại nghe Giang Bách Xuyên thở dài: “Ai, ngươi sao lại như vậy, rõ ràng thời điểm Đại Hỉ cùng Đại Hải nghĩ muốn nguyền rủa ngươi, đều bị ta cùng Thiên Lí, Thập Phương thành công đúng lúc ngăn chặn lại, sao ngươi vẫn cô phụ hảo tâm của chúng ta, lại đi tìm một thổ bao tử? Hơn nữa thổ bao tử này một chút đặc điểm cũng không có, ta nghe Vạn Nhân Sơn nói, y còn đem mỹ nhân thượng thư của Vạn Nhân Sơn xem là nữ nhân?”