Bức Nam Vi Thê

Chương 12 :

Ngày đăng: 17:58 19/04/20


Bà nói đến đây, đột nhiên tỉnh ngộ, thất thanh nói: “Không đúng a, bất kể hắn mang sính lễ đến cho ai, quan tâm đến Sơn Thủy nhà mình làm gì, Sơn Thủy đâu có liên quan gì, cũng không thể quản a....” Bà kinh dị nhìn về phía Phượng Cửu Thiên đang mỉm cười, trong lòng thầm đoán, những lời muốn ra liền nói không nên lời.



Tay Lâu Trung Phàm có chút run rẩy, cầm danh mục quà tặng trầm thanh nói: “Sính lễ cầu hôn? Cửu Thiên ngươi là muốn cầu hôn ai? Sính lễ này cũng không ít a.” Lạc Phượng thành vốn phổ biến nam phong, rất có nhiều nhà đều có nam thê nam thiếp, Lâu Trung Phàm cân nhắc, Phượng Cửu Thiên tất nhiên không chịu thú Quan Sơn Thủy làm thê, có thể chính là nạp y làm nam thiếp, nhưng đối với nam thiếp mà nói, sính lễ này quả thật quá nặng.



Phượng Cửu Thiên mỉm cười: “Sính lễ nhiều hay ít không thành vấn đề, quan trọng là....., ta hy vọng bá phụ hiểu được tấm lòng của ta, ta muốn thú Sơn Thủy, đương nhiên là cưới hỏi đàng hoàng, để y trở thành thê tử của ta, ta có thể cam đoan với bá phụ cùng a di......” Ánh mắt hắn xuyên thấu qua đám người nhìn dì Uyển Bình: “Nếu ta còn sống, ta sẽ cả đời đối tốt với Sơn Thủy, cả đời thương yêu y, sủng y, bảo hộ y, ta....”



Không chờ Phượng Cửu Thiên nói xong, liền nghe thấy một tiếng rống to: “Đủ rồi, ngươi....... Ngươi.......” Sắc mặt Quan Sơn Thủy đỏ như đại tôm, tất cả mọi người đều hướng y nhìn đến, y nuốt một ngụm nước miếng, dùng thanh âm như sắp khóc nói: “Yêm.... Yêm đã biết rồi, Phượng Cửu Thiên..... Ngươi....  Ngươi không cần nói nữa.”



Đám người “Oanh” một tiếng đều nổ tung, tuy rằng nam nhân thú nam nhân không phải đại tin tức gì, nhưng Phượng Cửu Thiên là một nam nhân như vậy, thế nhưng lại thú một nam nhân, một nam nhân là thổ bao tử xưng còn xưng “yêm”, cũng khó trách tất cả mọi người đều không tin.



Tất cả nữ nhân đều há hốc mồm như trứng chim, tầm mắt các nàng chằm chằm nhìn Phượng Cửu Thiên vô cùng tự tin xuyên thấu nhìn Quan Sơn Thủy xấu hổ lận quẫn hận không nói nên lời, sao cũng không thể tin chuyện này: Người Quan Sơn Thủy kia chỉ là người bình thường, thế nhưng Phượng Cửu Thiên lại tuyên bố phải sủng bảo hộ như thê của mình, trong nháy mắt, tầm mắt các nữ nhân đều nhanh chóng biến hóa.



Lâu Trung Phàm hít sâu một hơi, nhìn Phượng Cửu Thiên trước mắt như đang ép buộc, lại nhìn Quan Sơn Thủy khóc không ra nước mắt, cuối cùng lão gia tử cắn răng một cái, quả quyết nói: “Phượng công tử, chuyện này quả thật quá bất ngờ, lão phu không thể làm chủ, còn phải hỏi ý của dì Uyển Bình cùng Sơn Thủy mới có thể quyết định.”



Phượng Cửu Thiên mỉm cười gật đầu: “Đúng, quả là việc này có chút bất ngờ, cứ như vậy thỉnh bá phụ cứ nhận lễ, ta sẽ ở lại, đợi kết quả.” Ai cũng nhìn ra được, tuy rằng Phượng Cửu Thiên ăn nói khiêm tốn trước mặt mọi người, nhưng ánh mắt khí thế đó làm người khác không thể phản bác.



Bởi vì sự kiện này, làm cho Lâu gia không cần tổ chức yến tiệc mừng cửa hàng mới thanh danh cũng truyền xa, qua loa tổ chức yến tiệc, Lâu Trung Phàm triệu tập tất cả thành viên trong gia đình hội họp.



Quan Sơn Thủy bổ nhào vào lồng ngực của dượng, nức nở gào khóc nói: “Dượng a, người nhất định phải lưu yêm, yêm không muốn gả cho độc xà kia, tử độc xà kia đã có ý đồ, đúng vậy hắn chính là ham tài sản nhà chúng ta, dượng người ngàn lần không thể đáp ứng.”



Tất cả mọi người đều liếc nhìn Quan Sơn Thủy, dì Uyển Bình lập tức đập lên đầu y, một bên căm giận nói: “Tỷ phu người không cần nghe Sơn Thủy nói, y ngu ngốc như vậy, Phượng công tử có thể nào ham tiền nhà chúng ta? Cho dù ham tiền nhà chúng ta, muội quả thật không muốn nói, nhưng có phải hay không Tam Phượng phù hơp với Sơn Thủy hơn? Hài tử này của muội không có điểm nào tốt, để cho một người khôn khéo có năng lực sủng y, chuyện này không có gì mà không tốt.”



Không đợi Quan Sơn Thủy đối với nương y lên án, Nhị thẩm đã lạnh lùng mở miệng: “Ta nói Uyển Bình a, ngươi đây là có ý gì? Sơn Thủy chính là hài tử thân sinh của ngươi, nếu y không muốn cùng một chỗ với Phượng công tử, chẳng lẽ ngươi có thể vì mấy chuỗi hạt mà bán con mình sao? Rốt cuộc y có phải hay không là thân sinh của ngươi?”



Quan Sơn Thủy cho tới bây giờ chưa từng cảm kích Nhị thẩm giống như bây giờ, y nhanh chóng gật đầu, lại nghe dì Uyển Bình nghiêm mặt nói: “Theo như ngươi nói Sơn Thủy không phải là hài tử của ta, không ai hiểu nó hơn ta, nó chỉ bất quá không hiểu tâm ý của mình, Sơn Thủy lại sợ Cửu Thiên, kì thật chỉ nhìn biểu hiện của y, ta liền biết, trong lòng nó cũng có Cửu Thiên.”



“Nương, người đang nói cái gì?” Quan Sơn Thủy đỏ mặt tía tai rống, trong lòng không biết vì cái gì, thế nhưng nhớ tới lúc Phượng Cửu Thiên rời đi, nhìn không được nhớ đến hắn. Y đánh cái rùng mình, nghĩ thầm, trời ạ, chẳng lẽ ta bất tri bất giác thích độc xà sao? Không có khả năng, tuyệt không có khả năng này, hắn không phải chỉ dùng vẻ thào xà vô hại đối tốt với ta vài ngày thôi sao? Lập trường của ta không có khả năng không kiên định như vậy a.



“Nói như thế chính là Uyển Bình ngươi đồng ý cho Sơn Thủy gả cho Cửu Thiên phải không? Sơn Thủy là hài tử duy nhất của ngươi ngươi không sợ hương khói nhà mình bị đoạn tuyệt sao?” Lâu Trung Phàm hỏi xong, Quan Sơn Thủy liền mãnh liệt gật đầu, nghĩ thầm, cuối cùng dượng cũng là người có kiến thức rộng rãi, lập tức nhắm bảy tất của nương mà đánh tới. (Lê Hoa: ==, Sơn Thủy biểu ca, ngươi đây nói cái gì, chẳng lẽ ngươi xem nương mình là xà sao?)




Phượng Cửu Thiên nghĩ thầm, chạy sao? Như thế nào chạy? Xoay người có thể liền bị giết? Sao có thể không nghi ngờ mà chạy đi mà làm bia ngắm cho người ta, quả nhiên Sơn Thủy vẫn không có kinh nghiệm. Hắn cũng hiểu mấy sát thủ kia là loại người nào, trừ phi cố chủ cho phép, nếu không cho dù mình hỏi như thế nào cũng không nói một câu.



Còn nói tiếp, mấy sát thủ này tuy thân thể bậc nhất, nhưng Phượng Cửu Thiên khổ luyện võ công ở Tử Điện phái từ nhỏ, xem ra vẫn còn kém hơn, mặt khác người đối phương đông hơn, mà Phượng Cửu Thiên còn mang gánh nặng chính là Quan Sơn Thủy.



Quan Sơn Thủy không ngốc, Phượng Cửu Thiên mang y lui về sau, y rốt cục ý thức được, chính mình là đầu sọ liên lụy đến Phượng Cửu Thiên.



“Thảo xà, ngươi không cần lo lắng, dù sao người bọn họ muốn giết là ngươi, ngươi mau chạy nhanh đi, yêm nơi này đợi ngươi được không?”



Y nhỏ giọng nói với Phượng Cửu Thiên: “Yêm cảm thấy được nếu không có yêm liên lụy, khẳng định ngươi có thể đánh thắng ba người kia, cho nên, ngươi để yêm lại đi.”



Phượng Cửu Thiên cả đời này kết giao đều là những người thanh cao, nghe qua không biết bao từ ngữ động lòng người, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại, những từ ngữ của Quan Sơn Thủy rất giản dị quê mùa nhưng lại êm tai. Hắn một tay chặn đường kiếm, một tay ôm sát thắt lưng Quan Sơn Thủy, hai mắt tỏa sáng nhìn ba sát thủ trước mặt, nói nhỏ bên tai Quan Sơn Thủy: “Lại muốn chạy trốn, ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng ngươi sao?”



Quan Sơn Thủy nóng nảy: “Yêm không nghĩ chạy trốn, thảo xà, ngươi xem hiện tại là tình thế gì, ngươi mang yêm theo, sẽ bị người ta giết. Ngươi.... Ngươi yên tâm, yêm thề ngươi yên tâm đi được không? Yêm ở nơi này chờ ngươi, còn có, rừng lớn như vậy, ngươi nghĩ yêm sẽ trốn nơi nào? Một khi đi không đúng đường, còn không phải bị lang trùng hổ báo ăn sao.”



Phượng Cửu Thiên thấy Quan Sơn Thủy nóng nảy, mới thu hồi vẻ mặt tươi cười, cố tình để ba sát thủ kia tấn công, lúc này mới điều khiển hai thanh kiếm của đối phương đâm vào vai người còn lại, hơn nữa còn đẩy Quan Sơn Thủy ra khỏi vòng vây, nhanh chóng cùng y chạy mấy trăm thước về hướng đông, lúc này mới dừng lại, quay người đối mặt với người kia.



“Sơn Thủy, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi, cho dù ở tại nơi này, ta không còn mạng sống sót.” Phượng Cửu Thiên cảm thấy sức lực của mình ngày càng suy yếu, cánh tay trái bị trọng thương, máu chảy như thác, Quan Sơn Thủy sợ đến mấy chân tay tán loạn xé quần áo của chính mình, ngốc nghếch giúp hắn băng bó.



“Rừng rậm nhiều hiểm nguy, ngươi tay không tấc sắt, lại không có kinh nghiệm, rời khỏi ta khác nào tiến vào tử địa.” Ngữ khí của Phượng Cửu Thiên bỗng trở nên phiền muộn và mang vài phần áy náy: “Ai, đều tại ta, nếu ta không nóng vội, lôi kéo ngươi nhanh chạy đi, Sơn Thủy, ngươi không thể nào gặp nguy hiểm, thậm chí chút nữa là vứt bỏ tánh mạng...... Thực xin lỗi.”



Quan Sơn Thủy hơi sợ mà run người, lần đầu tiên Phượng Cửu Thiên bởi vì lo sợ cho mình mà giải thích. Tuy rằng miệng nói ăn năng, nhưng khẩu khí rõ ràng là “Ta không biết ta sai chỗ nào, nếu thời gian có thể quay lại, cũng làm như thế” vô cùng kiêu ngạo, căn bản không có chút thành ý, lúc ấy hận chính mình không thể một cước đá hắn đi.



“Thảo xà.....Ngươi.....” Quan Sơn Thủy nhìn sườn mặt của Phượng Cửu Thiên, nghĩ tới nam nhân này lúc nãy đã hết sức giằng co với ba sát thủ kia, y bỗng nhiên tươi cười, thầm nghĩ trước đây sao mình không phát hiện ra, thiếu niên người cưỡng bức mình là thê, thế nhưng sự cường đại đó đâu rồi? Hắn đối với ba gã sát thủ kia không hề sợ hãi, lại sợ y gặp nguy hiểm mà trở nên vô cùng chân thành.



Phượng Cửu Thiên đương nhiên không biết mình đã để lại ấn tượng sâu sắc với Quan Sơn Thủy.



Ba tên sát thủ kia chiến đấu cứ như không muốn sống, lại vô cùng liều mạng, trong lúc song phương ác đấu, Phượng Cửu Thiên có một cảm giác, phải chạy nhanh tìm nơi trú thân, nếu không nguy hiểm sẽ tới y.