Bức Nam Vi Thê
Chương 14 :
Ngày đăng: 17:58 19/04/20
Trong động khói lửa cuồn cuộn, Phượng Cửu Thiên vốn đang trọng thương, bị khói làm ngạt thở, nhịn không được liền ho khan vài tiếng.
Hàn Phương tiên tử ngoài động thám thính nữa ngày trời liền thả lỏng tâm trạng, cười lạnh nói: “Phượng Cửu Thiên, ngươi còn chưa chết? Thật là tốt. nếu ngươi chết quá nhanh, thật quá tiện nghi cho ngươi.” Nàng lạnh lùng nhìn khói lửa cuồn cuộn trong động ra lệnh cho ba sát thủ một khi khói lửa tan liền tập kích vào động.
Mấy sát thủ này vốn là do sư đệ Tiêu Lâm tuyển chọn và bồi dưỡng, thuộc hạ của tập đoàn sát thủ bí mật của Hồng Y phái, bởi vì ở Hồng Y phái nàng có địa vị đặc thù, mới có thể ra lệnh cho bọn họ, nhưng nếu tên gây nguy hiểm cho địa vị mình quay về, nhất định sẽ không cao hứng. Hàn Phương tiên tử nghĩ đến đây, trong ánh mắt tỏa ra sát khí, không được, nàng không thể lưu lại mấy tên sát thủ này lại, để Tiêu Lâm tên đó không có cơ hối chất vấn nàng.
Phượng Cửu Thiên bị khói lửa làm cay mắt, nước mắt lập tức tràn mi, nghĩ đến nơi này vốn không có ai, lại có khói lửa bảo vệ, làm hắn có thể thống khoái mà khóc, có thể lớn tiếng mà rống, hắn mặc kệ khói lửa tràn vào cổ họng mà vẫn khóc rống lên, lắm hắn không biết rõ bản thân đang khóc hay đang cười.
Bất quá hắn không thể chết được, hắn còn muốn dùng sức lực cuối cùng của mình giết mấy tên sát thủ kia, giúp Quan Sơn Thủy kéo dài thời gian để y có thể nhanh chóng chạy xuống núi. Vì thế sau khi hét lên tiếng rống đau khổ cùng cực, liền quay người gian nan bước đến động khẩu còn lại, khói nơi này ít hơn, hắn nhanh chóng hô hấp lấy không khí trong sạch, trong lòng âm thầm suy tính kế hoạch.
Đợi khói lửa tan bớt, đại khái cũng cần một thời gian, lúc đó Quan Sơn Thủy cũng đã chạy được một đoạn xa, khi đám người Hàn Phương tiên tử tiến vào tìm thi thể của hắn, lúc đó hắn sẽ dùng sức lực cuối cùng của mình, giết chết mấy tên ngoài đó.
Hiện giờ hắn chỉ hi vọng ông trời có thể bảo vệ Quan Sơn Thủy, để y có thể an toàn rời khỏi động này, chạy ra khỏi rừng rậm. May mà hắn đã tính toán trước, nơi này ở giữa rừng, chỉ cần rời khỏi nó, xuống được núi là tốt rồi.
Liều mình áp chế nội thương đang xói mòn thể lực mà vận công, trên giang hồ có thể tạo uy danh hiển hách, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào danh tiếng của gia tộc mình mà còn dựa vào thực lực của bản thân mà xây dựng lên địa vị.
Không ai có thể tưởng tượng hắn bị ba tên sát thủ thuộc những sát thủ đứng đầu giang hồ truy sát, toàn thân không ít thương tích, thể lực lại muốn cạn kiệt, hơn nữa Phượng Cửu Thiên vốn xuất thân là một chàng công tử, gần như không có cơ hội có thể đánh lui địch nhân, thế nhưng vào thời khắc cuối cùng quyết định sinh mệnh hắn lại bộc lộ tài năng của mình, quyết tâm đấu trí.
Đúng vậy, Phượng Cửu Thiên toàn thân đẫm máu đấu trí.
Trợn mắt nhìn khói lửa đến xuất hiện tơ máu, trong mắt còn vươn vài giọt lệ, nhưng trong tay hắn, vẫn không buông chuôi tuyệt thế danh kiếm, đúng vậy, lúc này trong đầu hắn chỉ có tử chí, chỉ cần ái nhân có thể bình yên trốn thoát, có thể giúp y có thể sống nửa đời sau hạnh phúc mĩ mãn, hắn đã sớm không cần sinh mệnh của chính mình, hoàn toàn buông tha ý muốn sống sót của mình.
Sói đơn độc, chính là Phượng Cửu Thiên lúc bây giờ, chính mình liều mình mặc kệ mọi thứ giống như một con sói cao cao tại thượng, dáng vẻ hắn thập phần chật vật, nhưng khí thế quanh người làm người khác phải sợ hãi, hắn tập trung tinh thần nhìn về phía trước, chỉ chờ khói lửa tản bớt đi. Liền tiến lên phía trước hạ thủ mấy tên sát thủ kia.
Bởi vì như vậy, cho nên Phượng Cửu Thiên không nghĩ đến sẽ có người từ phía sau tập kích mình. Đầu hắn bị đập mạnh một cái liền muốn hôn mê, hắn không bao giờ ngờ rằng chuyện này lại có thể phát sinh trên người hắn. Kiếm trong tay không chút lưu tình đâm tới phía trước, sau khi nhìn thấy người tập kích liền “loảng xoảng” một tiếng ngã xuống.
Quan Sơn Thủy kinh hãi nhìn tình hình hiện tại của Phượng Cửu Thiên. Y bên cạnh xoa xoa mái tóc mình, thì thầm nói: “Còn may còn may, phải nhanh chóng cột người hắn lại, xin thứ lội nha Phượng Cửu Thiên, yêm..... Yêm sợ một gậy không làm ngươi bất tỉnh cho nên dùng hơi nhiều lực, ngươi.... Ngươi đừng oán yêm nha.” Y vừa nói thầm, vừa nhanh tay lưu loát dùng cây mây đem Phượng Cửu Thiên đặt lên lưng mình.
“Ngươi thật không hổ mang tiếng độc xà, bị kẻ thù vây quanh nguy hiểm như thế, lại còn có thể quay đầu trừng yêm, không những thế một chút nữa đã đâm yêm bị thương rồi, may ngươi nhìn thấy yêm, hắc hắc, bằng không yêm đã bị ngươi làm thịt rồi, giỏi, rốt cuộc ngươi vẫn là độc xà a, uy lực thật lớn.”
Cuối cùng Quan Sơn Thủy đem dây mây cột thật chặt cố định lại trước ngực mình, nhìn Phượng Cửu Thiên bây giờ không khác gì thảo xà, trầm tư một lát, rồi y không chút do dự cõng người cao cao tại thượng này ra khỏi động, từ từ chậm rãi xuống núi.
Sau khi Phượng Cửu Thiên tỉnh lại, bầu trời bắt đầu đổ những hạt mưa nhỏ. Nhưng hắn không biết tại sao mình lại cảm thấy nóng, ngẩng đầu lên liền thấy, thì ra Sơn Thủy đem quần áo của mình cởi ra. Sau đó quấn chặt lên người y, rồi mới dùng dây mây cột lại, đem miệng vết thương hắn che khuất hơn phân nửa.
Phượng Cửu Thiên đột nhiên cảm thấy cảm động, hoặc cũng có thể do những hạt mưa bay vào mắt, hắn cố gắng xoa xoa mắt, bất luận như thế nào cũng không cho dòng nước ấm áp nơi đáy mắt trào dâng.
Hắn thật không hiểu Sơn Thủy, Sơn Thủy là người đơn thuần không hiểu chuyện, thế nhưng lại biết làm thế nào giúp hắn che mưa, trân trọng hắn như vậy, thế nhưng chuyện làm hắn vô cùng khó hiểu chính là một người không hiểu biết gì về rừng núi, không biết y dùng biện pháp gì, có thể thoát khỏi đám sát thủ khinh công tuyệt đỉnh phía sau.
“Sơn.... Sơn Thủy..... Ngươi thật là ngu ngốc, ngốc tử....” Phượng Cửu Thiên đưa tay xuống phía dưới sờ soạng, chạm đến thân thể trần trụi của Quan Sơn Thủy, hắn liền cảm thấy vết thương lập tức giảm đau.
Tiêu Lâm nhìn Phượng Cửu Thiên, khụ khụ nói: “Phượng đương gia trong người bị trọng thương, cũng may đây cách chân núi không xa, ta cùng A Thụ cũng gần đây, nghe ở xa có tiếng, hon nữa hình như là tiếng của ngươi, lúc này mới đến nhìn, ai nghĩ có thể cứu ngươi một mạng, đây cũng là do Phượng huynh cát nhân thiên tướng, mệnh không đáng chết.”
Phượng Cửu Thiên gật đầu nói: “Ta phải cảm tạ Tiêu huynh cứu giúp.” Nói xong liền ôm quyền đứng lên, lại nhìn về phía Quan Sơn Thủy, thấy độc dược đã được giải, đi đường không còn chướng ngại gì, lúc này mới thả lỏng tâm tình.
Tới dưới chân núi, đi về phía trước không xa chính là một thị trấn, ở đây cũng có phân đường của Phượng Minh sơn, thế là Phượng Cửu Thiên cho lệnh chuẩn bị một mã xa thoải mái, sau đó cùng Quan Sơn Thủy ngồi vào.
“Sơn Thủy......” Trong mã xa, Phượng Cửu Thiên trong mắt hàm chứa ý cười, nhu tình gọi tên của Sơn Thủy.
Quan Sơn Thủy trở mình, hờ hững.
“Sơn Thủy, Sơn Thủy, Sơn Thủy......” Phượng Cửu Thiên kiên nhẫn gọi, cuối cùng thành công làm Quan Sơn Thủy trở mình.
“Phượng Cửu Thiên, hai chúng ta may mắn thoát chết, ngươi đừng gọi hồn nữa được không?” Quan Sơn Thủy quay sang nhìn Phượng Cửu Thiên xin tha.
“Vậy ngươi nói vài lời làm ta vui đi, tựa như ta vui ngươi liền hạnh phúc.” Phượng Cửu Thiên mỉm cười đưa ra yêu cầu.
“Đừng nháo, mấy lời buồn nôn như vậy sao yêm có thế nói ra.” Quan Sơn Thủy thở dài. Phượng Cửu Thiên thật giống như một cơn gió cứ muốn quấn chặt lấy y, nói ra mấy lời làm người khác khó chịu.
“Ta muốn nghe, ta muốn nghe, ngươi vì cái gì không thể nói, rõ ràng ở trên núi muốn ta bảo mộ ngươi, nói nếu sống làm người của ta, chết là quỷ của ta, vì cái gì lúc này lại không chịu nói?” Phượng Cửu Thiên ôm lấy cánh tay của Quan Sơn Thủy, đắc ý dào dạt nói.
“Yêm...... Yêm không có nói....... rõ ràng không phải nói như vậy?” Hai má Quan Sơn Thủy đỏ dần lên: “Ngươi, ngươi không cần vu khống yêm, yêm chính là nói, chúng ta cùng sống cùng chết.”
“Này có gì sai chứ? Hai câu này đâu có khác gì nhau.” Phượng Cửu Thiên không đồng ý bĩu môi: “Tốt thôi Sơn Thủy, ngươi xem như vì ta trị thương đi, nói một câu, vì câu nói của ngươi ta sẽ mau chóng tốt hơn.”
Quan Sơn Thủy ngồi thằng nhìn Phượng Cửu Thiên từ trên xuống dưới, oán hận: “Ngươi bị thương? Yêm như thế nào thấy ngươi lại có tinh thần như vậy? Quên đi. Ngươi cứ chịu đau đi, tốt nhất là chết đi, coi như yêm vì dân diệt hại.”
Phượng Cửu Thiên còn đang muốn nói, bỗng nhiên xa phu bên ngoài khụ một tiếng: “Đương gia đã đến nơi, đã đến Phượng Minh sơn, các huynh đệ đã đến nơi đón tiếp, thỉnh đương gia xuống xe lên núi.”
Quan Sơn Thủy thở ra, nghĩ thầm, ông trời còn thương yêm a, cuối cùng cũng đến Phượng Minh sơn, chắc tên này cũng không biết xẩu hổ đến nỗi trước mặt sư phụ huynh đệ đồng môn nói ra những lời buồn nôn đi.
Phượng Cửu Thiên “Nga” một tiếng, nhảy xuống mã xa, quả nhiên, phía trước có mấy người, vừa thấy hắn, đều chạy vội đến, vui mừng tiếp đón, sau đó quay sang đỡ Quan Sơn Thủy nói: “Lại đây bái kiến áp trại phu nhân của các ngươi đi.”
Quan Sơn Thủy “Rầm” liền ngã xuống, nhìn đám người vui vẻ tiến đến, gọi y “Bái kiến phu nhân, bái kiến tẩu tử” vân vân, y bỗng nhiên phát giác, kì thật chết trong tay nữ nhân kia, hay như cá chết bị nướng trong động cũng không tiếc. Ô ô ô, y sai rồi, y như thế nào có thể nghĩ Phượng Cửu Thiên có thể thu liễm, y sai rồi.
Phượng Cửu Thiên cười hắc hắc, đưa Quan Sơn Thủy đi giới thiếu cho mấy đương gia dưới trướng và các huynh đệ, trong tâm vẫn luôn nghĩ một việc, ngày còn dài, sẽ có một ngày, ta sẽ làm chính miệng ngươi hướng ta nói ái ngữ, hắc hắc hắc.
Mùa xuân gió nhẹ phất qua, giờ phúc này không khí dưới chân núi Phượng Minh đều tràn ngập hương vị hạnh phúc.