Bức Nam Vi Thê
Chương 4 :
Ngày đăng: 17:58 19/04/20
Trong lòng hiểu được mình vẫn chưa có thương yêu Quan Sơn Thủy, nếu muốn cắt đứt, hẳn là vẫn còn kịp. Nhưng không biết vì cái gì, nghĩ đến một Phượng Cửu Thiên như hắn phải thất thố trốn tránh, trong lòng liền tìm một cái cớ.
“Ân, kỳ thật..... kỳ thật nếu ba gia khỏa kia đều cưới thổ bao tử, chỉ có ta cưới một người như hoa mĩ quyến về, đại khái..... chắc chắn sẽ bị bọn họ bài xích đi?” Phượng Cửu Thiên chống đầu nửa nằm ở trên giường, bắt đầu lầm bần lầu bầu.
“Ta hẳn có thể vì tình nghĩa huynh đệ mà phải cưới một thổ bao tử? Cần phải kiên định lập trường, tuyệt đối không thể cho phép chính mình bị thổ bao tử ràng buộc được? Không phải tục ngữ có câu, nữ nhân như quần áo huynh đệ như tay chân sao? Huống chi nếu ta cưới nữ nhân, lão gia khỏa sư phụ khẳng định sẽ cao hứng chạy đến núi Vạn Cung Sơn La cùng Nhạn Đãng sơn mà khoe khoang, khi đó Thiên Lí cùng các sư phụ khác khẳng định rất oán giận, nếu dàn xếp không tốt, có thể gây ra nội chiến sư môn, chuyện này quả thật là không tốt không phải sao?
Hắn cứ tiếp tục lẩm bẩm, rồi mới thực vừa lòng gật đầu nói: “Đúng, đúng vậy, nếu cưới thổ bao tử không có gì không tốt, ta không bằng cứ để tự nhiên đi.”
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Quan Sơn Thủy, cười tủm tỉm nói nhỏ: “Độc xà? Ngươi nói ta là độc xà phải không? Vậy được rồi, ta liền chân chính làm một độc xà, hắc hắc, đến lúc đó đừng trách ta sao đối với ngươi có ý tứ, gắt gao cuốn lấy ngươi.”
Phượng Cửu Thiên nói như vậy cũng yên tâm mà thoải mái quyết định, Cửu Thiên căn bản đã quên đi nguyên nhân sau chuyện Hàn Hoa sơn quyết tâm chạy trốn như thế nào.
Kỳ thật rất có nhiều người như vậy, lời thề lúc đầu son sắt, cảm thấy chính mình sẽ làm được, khi phát hiện ra chính mình không làm được, cuối cùng cũng phải tìm lí do giải vây cho chính bản thân mình sao.
Phượng Cửu Thiên tuy rằng là người cực kì xuất sắc, nhưng trong chuyện tình cảm, cũng giống như những người bình thường, đương nhiên, điểm này cũng phải cảm ơn ba huynh đệ đã cưới ba thổ bao tử kia, làm cho hắn nhanh chóng suy nghĩ thông suốt không còn cố chấp, cho rằng thú một thổ bao tử không phải chuyện gì to lớn.
Có lẽ trong giấc mơ Quan Sơn Thủy cảm thấy được nguy hiểm, tươi cười trên mặt lập tức biến mất, bất an trở mình, rồi lại tiếp tục ngủ. Biểu ca đáng thương căn bản còn chưa biết, ác mộng về Phượng Cửu Thiên bây giờ mới bắt đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Sơn Thủy mở to mắt, liền kinh hỉ phát hiện độc xà kia đêm qua đã lặng lẽ rời đi.
Y đang ở trên tháp liền đứng lên, cười ha ha nói: “Thật tốt quá, cuối cùng độc xà cũng đã đi.” Lại nhìn nhìn lại bàn tay của mình: “Di, đã hết sưng, xem ra độc xà kia nói không sai, thuốc này quả thật dùng tốt a.”
Y lại lập tức khinh thường xuy một tiếng: “Hừ hừ, ngươi đừng tưởng rằng ngẫu nhiên hảo tâm, yêm sẽ quên chuyện của ngươi, yêm vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ, độc xà chính là độc xà, nó vĩnh viễn không thể trở thành thảo xà vô hại.” Y lớn tiếng nói, ngoài cửa liền truyền đến tiếng cười.
“Ai?” Quan Sơn Thủy đột nhiên xoay người, rồi mới hút một ngụm lãnh khí, cổ ngữ có câu nhắc Tào Thào liền thấy Tào Tháo quả nhiên không sai, ô ô ô, sớm biết miệng mình quạ đen như vậy, y sẽ không nhắc đến độc xà.
Phượng Cửu Thiên tiến vào, ha hả cười nói: “Biểu ca a, ngươi cần phải học thêm kiến thức, nếu muốn biến độc xà thành thảo xà cũng thật dễ dàng a.” Hắn bước đến bên người Quan Sơn Thủy: “Chỉ cần nhổ răng nọc của nó là được, cam đoan độc xà sẽ biến thành thảo xà vô hại.”
“Cái kia.....nhổ răng nọc, còn..... còn có thể mọc lại!” Quan Sơn Thủy lui về phía sau, một bên nuốt nước miếng, lại không nhịn được phản bác.
Vừa dứt lời liền hận không thể cắt lưỡi, mình thật là không có trí nhớ, đêm qua rõ ràng đã thề mặc kệ độc xà này nói cái gì y cũng sẽ không đáp lại.
“Dài ra thì nhổ tiếp.” Phượng Cửu Thiên không cho là đúng, tuy rằng khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự tàn nhẫn không thể nghi ngờ. Cũng may Quan Sơn Thủy trì độn, không quan tâm cái loại ý tứ này, nếu không đã sợ hãi đến mất té ngồi xuống đất.
“Kia...... Vậy ngươi ngoan ngoãn chịu cho yêm nhổ răng của ngươi sao?” Lại co rúm lại, Quan Sơn Thủy tuy hỏi một câu vô cùng khờ dại, bất quá trong lòng lại nghĩ: hừ hừ, độc xà chính là độc xà, sao có thể để mình dễ dàng nhổ răng của hắn?
“Ân, việc này không phải chuyện của ngươi.” Phượng Cửu Thiên vẫn mỉm cười: tốt thôi, biểu ca thổ bao tử đôi khi cũng thật thông minh, thế nhưng lại bẫy mình để mình tự nhận là độc xà.
Kia thì có đáng là gì? Chính mình bị hình dung là độc xà thật là chuyện đáng kiêu ngạo, so với bị hình dung thành cừu hay bò mạnh hơn nhiều, mặt khác ba gia khỏa kia không phải cũng thấy làm quang vinh khi bị hình dung thành ác lang tà ác hay sao?
“Được rồi, yêm thừa nhận, việc này không phải việc của yêm.” Quan Sơn Thủy thở dài, y cũng không cần ở đây đấu với Phượng Cửu Thiên, cho dù thế nào cũng không đấu lại người ta: “Ngươi vừa rồi không phải đã đi rồi sao? Sao lại quay về? Ngươi quên gì ở nơi này sao? Ngươi nói đi yêm giúp ngươi tìm.” Y bỗng nhiên nhiệt tình ngoài ý muốn.
“Ân, tìm được rồi, ta sẽ nhanh chóng đi được chưa?” Phượng Cửu Thiên âm thầm buồn cười: “Làm ơn, ngươi cho dù muốn ta đi, thì cũng đừng thể hiện rõ ràng như vậy được không?” Rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật là, mặc kệ thế nào, ta cũng chưa hại ngươi, ngươi có thể hay không đừng xem ta như ôn thần.”
“Ngươi so với ôn thần còn đáng ghét hơn.” Quan Sơn Thủy phẫn nộ nói, đi tới cửa: “Yêm còn phải xuống ăn sáng, Phượng công tử ngươi cứ tự nhiên, yêm nghĩ ngươi là người có tiền, hẳn sẽ không hứng thú với đồ vật rách nát trong phòng yêm.” Y nói xong liền xoay người khỏi cửa, sau đó lại nghe thấy tiếng “đang” của cửa, tiếp theo liền nghe thấy tiếng bước chân của Phượng Cửu Thiên phía sau.
Đi vào tiền viện, đám người Lâu lão gia đã ngồi trong đại sảnh chờ hắn, thấy Phượng Cửu Thiên, Lâu Tam Phượng liền tiêu sái đi đến: “Thế nào? Tối qua ngủ ngon không? Ta nghe hạ nhân nói sáng sớm ngươi đã ra rừng trúc luyện kiếm, ta nghĩ ngươi ngủ cũng ngon lắm.”
“Đúng vậy, ta ngủ rất ngon giấc.” Phượng Cửu Thiên mỉm cười: “Sáng dậy cảm thấn thần thanh khí sảng, liền nhịn không được liền đi luyện kiếm, nếu không ta sẽ cảm thấy khó chịu.”
Câu còn chưa nói xong, Lâu Tam Phượng đã cao hứng vỗ tay: “ A a a, luyện kiếm a, ta thích nhất, đáng tiếc trước đây mời sư phụ không tốt, đến bây giờ cũng chỉ có mấy chiêu khoa chân múa tay mà thôi, Cửu Thiên, huynh dạy cho ta kiếm pháp được không?” Trong mắt nàng phát ra ánh mắt sùng bái, hoàn toàn đem Quan Sơn Thủy muốn chen vào chuyện của hai người thành không khí không hề tồn tại.
Lập tức không nhiều lời, liền theo dòng người đến trước lôi đài, chỉ thấy lôi đài ước chừng cao chín thước, hai bên đều có bố trí thang, ngạc nhiên nhất chính là dưới đài đại khái có hơn mười cái bàn, trên bàn bày biện đủ loại điểm tâm cùng nước trà, người đã muốn ngồi đủ, mặt khác ở sau cũng không ít người.
“Ai nha, đứng chỗ này không nhìn thấy gì hết.” Lâu Tam Phượng liều mạng nhón chân nhìn lên võ đài, một bên nói với Phượng Cửu Thiên: “Ta sớm nghe nói Lưu Ngọc Hà là người văn võ song toàn lại có diện mạo xuất chúng, không nghĩ tới nàng lại dùng phương pháp này chọn hôn phu, ai nha nhất định phải hảo hảo nhìn một cái.” Nàng vừ nói vừa dậm chân: “Thực đáng tiếc, sớm biết vậy thì đã nhanh chân chiếm chỗ tốt, rõ ràng nói là ngày mai.”
“Bằng không chúng ta lên cây ngồi đi.” Quan Sơn Thủy lấy lòng đề nghị.
Phượng Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn, nhún nhún vai nói: “Trên cây cũng đã có người a.” Lời còn chưa dứt Lâu Tam Phượng liền nhịn không được nở nụ cười.
“Biểu ca, ngươi đã quên chính mình không thể leo cây sao? Có lần ngươi leo lên cây táo, người ta đã muốn tới đỉnh cây, ngươi chỉ mới nhánh cây đầu tiên sau đó sâu róm làm ngứa đến không chịu được, từ đó về sau ngươi liền không dám leo lên cây nữa.” Nàng cười nói, một bên chạm nhẹ vào cái mũi đang xấu hổ của Quan Sơn Thủy.
“Còn có chuyện thú vị như vậy a.” Phượng Cửu Thiên hứng thú nhìn về phía Quan Sơn Thủy, trong đầu không tự chủ được liền xuất hiện một đoạn hình ảnh tái diễn lại sự việc.
“Ngươi...... Ngươi làm gì a?” Biểu ca đáng yêu bị kéo đến dưới tàng cây, mà trên mặt chính mình lại tươi cười không một chút hảo ý: “Làm gì a? Đương nhiên là để ngươi leo lên cây.” Vừa nói vừa như muốn nhảy lên. Biểu ca đáng thương không còn đường lui liền cố xoay người leo lên cây, leo lên được một chút lại tụt xuống, rồi y lại tiếp tục, lại leo lên lại bị tụt xuống, lại leo, lại xuống..... Chính mình không có lương tâm đứng dưới tàng cây mà nhìn trò hay. Nghĩ đến đây, Phượng Cửu Thiên lại sang sảng cười to ra tiếng.
“Gia, vị trí đã chuẩn bị tốt.” A Đắc không biết đã biến mất từ lúc nào lại xuất hiện trước mặt mọi người: “Phải tốn mười lượng bạc thuộc hạ mới có thể tìm được chỗ tốt, gia đừng quên trả cho thuộc hạ.” Gã trịnh trọng nói một cách lạ thường, Phượng Cửu Thiên quả thật rất ngứa răng, hận không thể một phát cắn chết tên này.
“Này, đây là mười lăm lượng bạc, đừng nói gia ngược đãi các ngươi, chiếm tiện nghi của các ngươi.” Phượng Cửu Thiên trừng mắt nhìn A Đắc một cái, từ trong ngực lấy ra mười lăm lượng bạc vụn đưa cho A Đắc: gia khỏa này thật là không hiểu chuyện, nếu không phải thấy bản mặt người chết của gã so với gương mặt tươi cười của A Xá có lực uy hiếp hơn, nên mới để gã tìm chỗ, ai ngờ vừa về lại làm mình bẽ mặt.
“Được rồi, Tam Phượng, biểu ca, chúng ta đi thôi.” Phượng Cửu Thiên ha hả cười, để cho A Đắc dẫn đường, quay đầu lại liền thấy biểu tình kinh hỉ của Lâu Tam Phượng cùng ánh mắt khinh thường của Quan Sơn Thủy sau đó lại có chút bội phục, hắn liền cảm thấy đắc ý.
“Hai tùy tùng của huynh thật thú vị nga.” Lâu Tam Phượng cười, đi đến trước sân khấu ngồi xuống, một bên nói với Phượng Cửu Thiên.
“Không có không có đâu, Tam Phượng tiểu thư quá khen, chúng ta còn kém xa Quan biểu ca,” A Xá cười hì hì nói, Quan Sơn Thủy quay đầu lại tức giận trừng gã, gã lại giương mắt vô tội nói: “A, luận võ kén rể đã bắt đầu rồi a, đã có người lên đài, kì quái a, sao lại không thấy tiểu thư kia đâu, chủ trì nghi thức cũng không thấy? Chuyện này là sao.”
“Trực tiếp vào vấn đề chính không phải tốt hơn sao?” Phượng Cửu Thiên mỉm cười, một bên cầm đường cao trắng đưa cho Tam Phượng: “Đến, ăn khối cao này trước đi, lấy sức để lát nữa cổ vũ.”
Vừa nói ánh mắt không tự chủ được nhìn Quan Sơn Thủy, bởi vì hắn nhớ lại y sáng nay bị xương cá đâm vào yết hầu, không có ăn được điểm tâm, còn phải uống một chén dấm chua, nên có lẽ giờ cũng đã đói bụng.
“Đến, này cho biểu ca ngươi ăn đi.” Phượng Cửu Thiên cũng cầm một khối thiên tầng cao đưa cho Quan Sơn Thủy, lại thấy y trừng mắt nhìn mình, rồi mới hiên ngang lẫm liệt nói: “Không ăn, yêm không ăn đồ vật này nọ mà ngươi đưa đâu, hừ hừ.” Biểu tình cực giống thà chết chứ không khuất phục trước phản tặc.
“Nga, như vậy a.” Phượng Cửu Thiên rút tay về. Ngay sau đó, hắn liền nghe thanh âm “xì xào” từ bụng của Quan Sơn Thủy truyền đến, không khỏi cười đến gập cả thắt lưng.
Mặt Quan Sơn Thủy đỏ bừng, dùng sức ôm bụng mình, e sợ nó lại phát ra thanh âm mất mặt. Lại nghe Phượng Cửu Thiên ha hả cười: “Ân, biểu ca a, bụng của ngươi dường như không đồng tình với ý của ngươi. Ai nha ngươi ôm nó làm gì a? Chẳng lẽ ngươi nói nó không kêu thì nói sẽ không kêu sao?”
Lời còn chưa dứt, trong bụng liền truyền đến hai tiếng “xì xào”. Phượng Cửu Thiên nhịn cười ngồi bên Quan Sơn Thủy: “Biểu ca, bụng của ngươi thật thật sự đáng yêu, a, không đúng, rất là không nghe lời, dám cãi mệnh lệnh của chủ nhân, dám kêu không ngừng, chuyên môn làm chủ nhân mất mặt, không được, phải trừng phạt, phải trừng phạt thật tốt cái bụng không biết tốt xấu này, phải để nó nhớ kĩ, không thể phản kháng lời của chủ nhân.” Hắn vừa nói vừa vươn ngón tay thon dài.
“Ngươi, ngươi làm gì a?” Quan Sơn Thủy nghĩ muốn xích ra, nhưng A Xá lại ngồi bên cạnh, không thể nào di chuyển.
Mắt thấy năm ngón tay kia sắp chạm vào mình, hơn nữa Phượng Cửu Thiên còn âm trầm nói: “Làm gì a? Đương nhiên là thay biểu ca giáo huấn tốt nó, ân, có nên xem nó là bao cát mà đánh không? Hay là một đao để nó thông suốt, lấy ruột bên trong ra? Nga, hay là dùng châm đâm vào, như vậy khí trong bụng sẽ thoát ra, không bao giờ... có cơ hội nữa kêu lên, ân, như vậy đi.”
“A, biểu muội cứu mạng a.” Quan Sơn Thủy hoảng sợ kêu lên, nhưng liền thấy biểu muội bị đám thanh niên đang đánh nhau trên đài kia hấp dẫn toàn bộ tinh thần, thỉnh thoáng còn vỗ tay, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Lại nhìn bốn phía, trừ bỏ tiếng hoan hô thì mọi người không để ý tới gì, cũng không ai thấy độc xà này uy hiếp mình. Gần kế sát bên mình lại là thủ hạ A Xá của độc xà, chính là cho dù gã thấy cũng làm như không.
“Yêm..... yêm ăn, yêm ăn là được chứ gì?” Nước mắt Quan Sơn Thủy liền chảy xuống, tưởng tượng đến trên bụng mình toàn lộ ra, y liền cảm thấy như hồn phi phách tán. Nhanh chóng đoạt lấy đường cao trắng trên tay của Phượng Cửu Thiên: “Yêm...... yêm ăn là được.”
“Ha hả, biểu ca cũng thực thức thời.” Phượng Cửu Thiên mỉm cười, nhân cơ hội bên cạnh Quan Sơn Thủy xây dựng mối quan hệ, vững vàng ngồi xuống. Thấy y ăn xong một khối liền đưa một khối.
“Cái kia...... trên đài thực phấn khích.... Ngươi, ngươi không xem sao?” Quan Sơn Thủy tránh né, ma sói kia rõ ràng muốn uy hiếp mình, còn thường thường “không cẩn thận” chạm vào mặt, môi, nếu chỉ như vậy còn có thể chịu được, nhưng độc xà còn “không cẩn thận” chạm vào ngực, điều này làm y thật sự không chịu nổi.