Bức Thư Bị Lãng Quên
Chương 10 : Phản khách vi chủ 1
Ngày đăng: 12:11 19/04/20
An Ninh vẫn muốn hỏi Từ Mạc Đình một chuyện liên quan đến bức thư đó, nhưng sợ nếu diễn đạt chuyện này không được thích đáng, cô sẽ bị “game over”.
Trên lý thuyết, cô không nhớ là đã nhận được bức thư đó của anh, nhưng dựa vào trí nhớ luôn mơ hồ của cô thì điều này là không thể chối cãi, cho nên xem chừng chuyện này cũng không hợp với logic: Anh đã gửi, và cô đã quên, nhưng thông thường cô vẫn trả lời khi cô nhận được thư của người khác, cho dù thư trả lời chỉ là một câu xin lỗi... Cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhung lại không thể tìm ra chỗ thiếu sót.
“Hồn ơi về đi!” Nữ đồng sự mỉm cười vỗ vai người đang ngẩn ra: “An Ninh, thực sự xin lỗi, người của phòng Nghiệp vụ đã đi hết rồi, cho nên tôi không thể không nhờ cô đi với tôi thay sếp tổng tiếp khách, không vấn đề gì chứ? Tôi đã bàn qua với chủ nhiệm bên cô, ngày mai cho cô nghỉ bù.”
An Ninh cũng không thấy có vấn đề gì, tính ra là cô được lợi mà. Sáu rưỡi, họ đến một nhà hàng nổi tiếng nằm trong khu trung tâm. Ông chủ họ Hạ, người Hồng Kông bốn mươi tuổi, là người cẩn trọng bình tĩnh, nói chuyện có lý lẽ lại không kém phần hài hước, lúc đó ngồi cùng ông còn có mấy vị đối tác bên phía Đại lục.
Sau khi nữ đồng sự mời rượu một vòng, An Ninh cũng bồi tiếp không ít đồ uống, mấy nhân vật to lớn đang ngồi đây cũng có thể xem là lịch sự, không hề ép buộc tiểu cô nương của chúng ta phải uống rượu, có vị quan lớn còn nói đùa với nữ đồng sự: “Giám đốc Sở hiếm khi đưa mấy tiểu cô nương ra, thật biết giữ của đấy, trước đây Tiểu Trương ở phòng Nghiệp vụ các cô uống rượu rất lợi hại, tôi sợ anh ta rồi.”
Mọi người đều cười, giữa chừng lại có một vị khách được người phục vụ dẫn vào, An Ninh trợn mắt há mồm, người cứng đơ. Ông chủ Hạ đứng dậy bắt tay anh ta, lúc Chu Cẩm Trình ngồi xuống, liếc qua nhìn cô, nhưng không nói lời nào.
Anh ta hiển nhiên là quen biết mấy người ở đây, có người còn rót rượu mời anh ta: “Cẩm Trình, ban nãy không phải anh nói đang ở bữa tiệc với Cao lão tiên sinh sao?”
Chu Cẩm Trình cười nói: “Cũng đã lâu không gặp các vị rồi, qua đây ngồi một lúc, sao hả, không hoan nghênh tôi à?”
“Câu này là anh nói đấy nhé, quan lớn ngoại giao ra mặt, chúng tôi đốt pháo chào đón còn không kịp nữa là.”
Cười rộ một hồi lại có người hỏi Meo Meo khá là tĩnh lặng bên này: “Tiểu cô nương đang thực tập ở Long Thái à? Tôi xem cô không hơn tuổi con gái tôi là mấy, chắc là hai mươi hả?”
An Ninh không biết đây khen hay là chê nữa, chỉ đáp lại một câu: “Vâng, đang thực tập ạ.”
Sở Kiều đành phải giải thích: “Ông chủ Trần, An Ninh đang học nghiên cứu sinh ở một trường đại học danh tiếng, hiện nay cô ấy đang công tác tại phòng Hóa nghiệm chỗ chúng tôi, năng lực rất khá, ngài đừng xem thường người ta nhé.”
Đối phương cười ha hả: “Không dám, không dám!” Rồi ông ta quay đầu khen với ông chủ Hạ: “Nhân tài của Long Thái quả nhiên là kiệt xuất!”
Hạ Thiên Liên cũng không khiêm tốn: “Trung Quốc Đại lục là nơi địa linh nhân kiệt.”
Vị quan chức nào đó bên này hỏi Chu Cẩm Trình: “Anh có chút quan hệ nào với người nhà họ Từ không?”
“Xem như là có.”
Ông chủ Trần: “Nghe nói thái tử gia nhà họ Từ làm cùng cơ quan với anh?”
Cẩm Trình cười nói: “Anh ta bước vào đó hoàn toàn dựa vào năng lực. Người trẻ tuổi ngạo mạn quen rồi, ngay cả tôi cậu ta cũng không để mắt tới.”
Ách, sao lại có cảm giác quen quen, lúc này di động của An Ninh vang lên, bởi vì cô ngồi phía trong, ra ngoài không tiện, mấy người ngồi ngoài lại đang nói chuyện, cô nhận điện thoại một lúc chắc không sao: “Xin chào?”
Giọng của đối phương ôn hòa nhã nhặn: “Em đang ở đâu?”
“Tiệc tiếp khách.”
“Sao lại ở những nơi như vậy?” Hình như anh có chút không hài lòng với việc này, nhưng Từ Mạc Đình trước nay luôn điềm tĩnh, chỉ nói: “Em đừng ăn mấy món nhiều dầu mỡ, ăn chút cơm vào, còn nữa, đừng uống rượu.”
Ách, thế này gọi là điềm tĩnh sao? An Ninh suy nghĩ, dường như mỗi lần cô đều phải báo cáo tình hình thực tế thật không công bằng: “Anh đang làm gì?”
“Người này cố ý sao? Có điều, người bên cạnh dường như không hề quan tâm, An Ninh cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi: “À... là hai du học sinh ngoại quốc.”
Mao Mao: “Người nước ngoài, lực lưỡng, cơ bắp, rất hoàn hảo!” Sau đó hỏi Trương Tề: “Anh cũng không kém đâu, đã có đối tượng chưa vậy?”
An Ninh lặng lẽ quay đầu, Tường Vy thì đang cố kiềm chế sự kích động.
Trương Tề đáp: “Có rồi.”
Mao Mao vừa nghe đối phương đã có đối tượng, liền thở dài than vãn: “Người sinh ta chưa sinh, người có ta chưa có.”
Lão tam cười không dừng được, cuối cùng nói: “Sao không hỏi anh chứ?”
Mao Mao: “Vừa nhìn đã biết là chưa có rồi.”
Lão tam: “... Tiểu cô nương...”
Mao Mao: “Tôi trông bé lắm sao?”
Lão tam: “Được rồi, đại cô nương...”
Mao Mao: “Tôi trông to lắm sao?”
Lão tam: “... Lưu manh!”
“…”
Mao Mao đang định mở miệng, An Ninh nhanh trí cản lại: “Mọi người ăn xong định làm gì?” Ba bước của lưu manh A Mao là: “Cởi quần áo, nằm lên giường, giạng đùi ra.” Cô khẳng định Mao Mao trong bất cứ trường hợp nào cũng có thể nói chuyện đó.
“Trước mắt không có chương trình gì, có điều Mạc Đình có thể bận công việc, chị dâu có ý kiến gì không?” Trương Tề cười hỏi.
Không có ý kiến. An Ninh khó xử, vừa vào tăng một đã muốn đi tăng hai, đắn đo suy nghĩ một lát, cô nói: “Có muốn đi xem phim không?”
Mọi người đều đồng ý, chỉ có Từ Mạc Đình là như không có ai bên cạnh, thấp giọng nói với cô một câu: “Để bọn họ đi, em đi với anh.”
Tim An Ninh đập mạnh, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại, nhìn những ánh mắt gian xảo xung quanh, cô có chút bất lực, cuối cùng không biết tại sao lại có suy nghĩ: Mình ngượng ngùng với người khác không bằng để người khác ngượng ngùng với mình, thế là cô nghiêng người hôn lên khóe môi người nào đó: “Được thôi.”
“…”
Trương Tề cảm khái nói với Từ Mạc Đình: “Nàng nhà cậu thật đúng là... có sức công phá kinh hồn!”
Từ Mạc Đình dừng tay gõ laptop, nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt anh chợt lóe sáng, quay sang Trương Tề hỏi: “Bộ phim hôm qua thế nào?”
Trương Tề cười khổ: “Tôi chỉ có thể nói là bạn bè của chị dâu quá mạnh mẽ, chỉ có điều tôi và lão tam không thể hiểu nổi, tại sao chì cần thấy trên phim có hai diễn viên nam nhìn nhau quá hai giây là bọn họ lại rít lên?”