Bức Thư Bị Lãng Quên
Chương 13 : Nóng lạnh tự biết 2
Ngày đăng: 12:11 19/04/20
An Ninh cảm thấy buồn, lúc nãy suốt dọc đường từ siêu thị về cô như người mất hồn, bình thường lơ đễnh quen rồi, nhưng cảm giác này của ngày hôm nay cô không biết phải xử lý như thế nào. Nhìn người trước mặt, đột nhiên cô thấy có cảm giác tủi thân, cuối cùng cô đưa tay ra kéo áo anh, áp môi vào môi anh. Bất chấp đối phương có muốn hay không, An Ninh một mạch làm tới.
Ánh sáng trong phòng chiếu lên gò má anh, làm cho gương mặt vốn anh tuấn càng thêm dịu dàng lôi cuốn, đôi mắt đen thông minh thường ngày càng trở nên sâu hơn. Từ Mạc Đình nhắm mắt, đưa tay đóng cửa lại. Bàn tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, sức mạnh như được cổ vũ thêm.
Ham muốn của đàn ông có lúc ý chí không thể khống chế được, hơn nữa người khiêu khích anh lại chính là đối tượng trong lòng, đê mê đắm chìm là chuyện quá dễ dàng, ngón tay anh từ từ quấn lấy mái tóc dài của cô, như muốn giữ chặt lấy cô, lại dường như muốn cô giữ chặt lấy mình.
Lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên, đánh thức hai đương sự ý thức vẫn còn mông lung. An Ninh kinh ngạc với hành động của mình, giật mình, lùi mạnh lại một bước, tự cô làm khó tình cảm của mình, mặt cô đỏ bừng, chột dạ: “Xin... xin lỗi.”
Sau khi chuông kêu năm, sáu hồi cô mới bình tĩnh, người đối diện cũng vẫn im lặng, An Ninh ngẩng đầu lên, hình ảnh của cô phản chiếu rõ ràng trong mắt anh, lúc này đôi mắt cháy bỏng đó bị che phủ bởi một màn sương mờ ảo, như muốn hút linh hồn của người khác vào đó. Mạc Đình từ từ ôm lấy người đang ngây ra đó vào trong lòng, cơ thể hai người dính chặt vào nhau, lấp kín khoảng cách giữa họ.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng thì thầm như không thể nghe rõ: “Anh đưa em về nhé.” Đôi lúc anh cũng thực sự bái phục sức nhẫn nại của mình.
Có thể vì tránh lặp lại hành động thân mật vừa rồi, hành động sau đó của Từ Mạc Đình có thể nói là hợp lý, lúc họ nhìn nhau vẫn còn chút dư âm ấm áp, nhưng không ai dám mạnh dạn rung động sợi dây đàn nào đó.
Cửa sổ xe mở, để gió lùa vào, lướt qua từng ngọn đèn đường, từng bóng cây đu đưa, luôn làm người ta cảm thấy bình tĩnh đôi chút.
Lúc về đến phòng, An Ninh liền bị mấy người vây kín.
Tường Vy: “Sao mà đã về sớm như vậy?!”
Mao Mao: “Có không, như thế nào? Anh ấy có ôm bà, hôn bà, sờ bà không?”
Triều Dương nhăn mặt: “A Mao, sao tôi nghe bà nói... bất cứ điều gì cũng thấy buồn nôn vậy?”
An Ninh ngồi xuống ghế, úp trán xuống bàn, than thở, cô không có phản ứng.
Điệu bộ này lại làm ba người còn lại cảm thấy không nắm được manh mối, tốt xấu thế nào nói ra có phải hơn không.
Mao Mao cẩn thận hỏi: “Meo Meo, rốt cuộc là mong muốn của bà không thành hả?”
Một lúc sau, An Ninh ngẩng đầu lên lẩn nữa, hơi cau mày lại.
Xuất hiện rồi! Tường Vy hét thầm lên trong lòng, tất cả những ai bị bạn Meo Meo nhìn bằng ánh mắt tàn khốc không mang nhân khí nghìn năm hiếm gặp này, sẽ phải nhận những vết thương tâm lý có mức độ khác nhau, tùy theo khả năng chịu đựng của họ... Nghe nói ánh mắt này sẽ làm người ta nảy sinh một ảo giác giống như bị một kẻ vô tình đẩy xuống từ tầng thứ năm mươi.
Tường Vy to gan hỏi: “Meo Meo, giữa bà và em rể... không xảy ra chuyện gì chứ?” Nhanh như vậy sao! Không hổ danh là nhân vật lớn!
Triều Dương đập bàn nói: “Có lẽ anh ta dùng sức mạnh ép buộc?!”
Mao Mao hỏi: “Có phải hôm nay chúng ta ăn nhiều quá không? Nhà địa chủ cũng hết gạo rồi?”
An Ninh chẳng buồn tranh cãi với họ, đứng dậy bước vào phòng tắm thay quần áo.
“Tôi đi tắm đã.”
Giây lát sau Triều Dương mở miệng: “Mấy bà có cảm thấy Meo Meo đang hóa thành yêu quái không?”
An Ninh dụi dụi đôi mắt hơi mệt mỏi.
Lý Khải Sơn lại hỏi một vài chuyện học hành, An Ninh trả lời câu được câu chăng. Ăn bữa tối với ba xong, cô muốn tự mình bắt xe về trường, nhung ba cô nhất quyết đưa cô về. Xuống xe dưới lầu ký túc xá, bỗng nhiên cô dừng lại. Người đang đứng bên cạnh cột trụ hành lang chính là Từ Mạc Đình, còn anh lúc nhìn vào đôi mắt của An Ninh, hai tay đã đút túi quần từ từ bước lại.
“Em về muộn vậy?” Ngữ khí của anh không có một chút thiếu kiên nhẫn khi phải chờ đợi.
An Ninh vẫn đứng nguyên một chỗ, đối diện với Từ Mạc Đình dường như trước sau cô không thể hững hờ: “À... anh có thể gọi điện cho em mà.”
“Máy em hết pin rồi.” Anh mỉm cười.
“Ý?” An Ninh lấy máy ra xem, quả nhiên là vậy.
Lý Khải Sơn cũng đã xuống xe, nghe thấy cuộc trò chuyện, hơi hiểu ra, chỉ gật đầu với hai người, không đứng lại lâu.
Khi chiếc xe màu đen rời khỏi cổng trường, Hoắc Trung mở miệng: “Bí thư, cậu ta hình như là cháu trưởng nhà họ Từ.”
“Cậu ta đích thực là một nhân tài.” Lý Khải Sơn cười nói: “Bọn trẻ yêu đương, chỉ là phù phiếm. Ra ngoài xã hội rồi, đối mặt với những vấn đề thực tế, có thể có được mấy đôi viên mãn chứ.”
“Đúng vậy.”
Lúc này hai người vừa rẽ qua khu ngoài trời, liền có người cao giọng hét lên một câu, An Ninh quay đầu lại, không khỏi thở dài, người này có phải là gắn máy theo dõi trên người cô không?
Nữ sinh đã chủ động tiến đến, trên mặt treo một nụ cười không thể đoán định: “Trăm nghe không bằng một thấy, Từ sư huynh.”
Từ Mạc Đình không quan tâm, anh chỉ liếc nhìn một cái, nhưng vì trước đó đã xem một clip, hơn nữa còn xem ba lần, cho nên anh có chút ấn tượng với nữ sinh đứng trước mặt, nhưng giọng điệu vẫn rất lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
“Tôi là bạn của An Ninh, ban đầu tôi nghĩ là chị ta đến đây gặp ai đó, ha ha, không ngờ lại là Từ sư huynh, nên tôi có chút kinh ngạc mà thôi.”
An Ninh ngại khi có Từ Mạc Đình ở đây, không tiện nổi giận, chỉ là cô cảm thấy không thoải mái.
Mạc Đình chỉ nói một câu: “Tôi yêu cô ấy.” Cho nên tôi có thể bao dung tất cả.
Đây là một câu bày tỏ trần trụi, không chỉ cô nữ sinh nọ, mà ngay cả An Ninh cũng trở tay không kịp. Từ Mạc Đình vẫn luôn kín đáo, làm người khác khó đoán lại đột nhiên thẳng thắn biểu lộ, quả là vô cùng chấn động.
Tim An Ninh đập thình thịch, có thể nói là... dữ dội. Cô chưa kịp bộc lộ cảm xúc, đã bị Từ Mạc Đình dẫn đi, quyền sở hữu có thể thể hiện ra cho người ngoài thấy, nhưng hành động thân mật anh sẽ không hào phóng biểu diễn cho những người hay đưa chuyện.
Khi người nào đó tỉnh táo lại, đã phát hiện mình đang ở con đường nhỏ vắng vẻ.
“Em...” Lúc này An Ninh không còn điều khiển được ánh mắt mình, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô làm cô cảm thấy có chút mê hoặc, cảm giác ấy từng chút từng chút ngấm vào cô, khiến lòng cô xao động.
Hôm đó cô đã nói những gì, rốt cuộc chính cô cũng quên mất, chỉ nhớ ánh trăng mông lung chiếu lên người anh, cũng chiếu lên người cô.
Lúc hôn cô anh luôn thì thầm gọi tên cô, anh để hơi thở ấm áp của mình len lỏi trên cổ cô.
Nhưng có một điểm mà An Ninh sẽ không biết, người con trai này giây phút đó hơi lộ ra vẻ thâm trầm.