Bức Thư Bị Lãng Quên

Chương 22 : Điều gì đáng quý nhất 1

Ngày đăng: 12:11 19/04/20


Thành phố G, lúc đến nơi đã là hai giờ chiều, An Ninh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cả quãng đường cô chẳng nói chẳng rằng, còn Chu Cẩm Trình mở cửa xe một cách đầy tâm trạng, và cũng không cố kiếm chuyện gì để nói.



An Ninh kéo hành lý xuống xe, nhìn một vòng xung quanh ngôi nhà lớn, trong vườn hoa có thêm một con chó to lúc này đang gầm gừ nhìn cô - một vị khách xa lạ.



Cô chẳng sợ gì chó nhỏ, mèo con, nhung con chó to như vậy rõ ràng là có phần nguy hiểm, may mà nó bị xích bằng xích sắt, An Ninh cẩn thận đi rón rén từng bước, trong khi người sau lưng cô thì chỉ cười cười: “Sống với nó một thời gian là sẽ ổn ngay, lấy lòng nó dễ thôi.”



An Ninh yêu vật nuôi, nhưng mà... nhìn lại thì... nó to quá.



Người đầu tiên trong nhà ra đón cô là dì Chiêm - người giúp việc của bà, dì nhìn thấy cô mà phấn chấn đến nỗi suýt lạc cả tiếng: “Ninh Ninh!?” Rồi ngoái đầu mừng rỡ gọi người trong nhà: “Bà ơi, Ninh Ninh về rồi!”



Bà tuy đã quá tuổi cổ lai hy nhưng vẫn khỏe mạnh lắm, bà khoác áo bông chạy vội ra ngoài, nhìn thấy cháu gái mà mừng quá, suýt rơi nước mắt: “Ninh Ninh nhà ta về rồi, cháu làm bà nhớ chết mất.”



An Ninh cười tươi, chạy đến ôm bà: “Cháu cũng nhớ bà, bà ơi!”



Một già, một trẻ mừng mừng tủi tủi, lúc này bà mới nhìn thấy Chu Cẩm Trình lúc trước đứng dựa ở cửa đang bước lại, liền lập tức chào hỏi: “Cẩm Trình, qua đây xem cháu gái ta, một năm không gặp có phải xinh lên nhiều rồi không?”



Chu Cẩm Trình lại giả vờ làm bộ vừa mới gặp mặt: “Chào Ninh Ninh!”



An Ninh nghĩ thầm: Kiểu diễn này ở đâu ra vậy? Theo lệ chỉ gật gật đầu thôi mà.



Tối đó cô gặp ba, và Chu Hề - chị của Chu Cẩm Trình, An Ninh không có ấn tượng hay cảm tình gì đặc biệt đối với người mẹ kế ôn hòa nhu thuận này, cô không thân cũng không có ý định tiếp xúc nhiều. Những câu hỏi của ba, An Ninh cũng chỉ trả lời cho phải phép. Lý Khải Sơn cũng biết con gái chỉ yêu mẹ đẻ nên có chút hiềm khích với mình, vì vậy nhiều khi ông cũng chiều cô, không miễn cưỡng ép buộc.



Ăn tối xong, An Ninh xuống bếp phụ giúp dọn dẹp, dì Chiêm đột nhiên hỏi riêng: “Lúc trước có phải anh Chu đón cháu đến đây không?”



“Dạ?” An Ninh đang rửa hoa quả, không nghe rõ.



Dì Chiêm tự mình lẩm bẩm: “Hôm kia anh Chu còn ở đây, rồi lái xe đi thành phố X, cũng không nói gì cụ thể, chỉ bảo đến đó xử lý công việc, dì đã bảo mà, Tết nhất thế này lấy đâu ra có việc gì mà không đi không được, hóa ra là đi đón Ninh Ninh nhà ta, kể ra cũng có lòng.”



An Ninh ngẩn người.



Lúc đi ra vừa hay gặp Chu Cẩm Trình đang định ra ngoài, hai người đối diện, đối phương khẽ gật đầu với cô.



An Ninh nhìn bóng anh ta đi khỏi, trong lòng chợt nghĩ tâm tư của người lớn thật khó hiểu.



Mang hoa quả lên phòng bà nói chuyện, lúc hơn tám giờ lên lầu thấy Chu Hề đang mang thêm chăn bông cho cô, An Ninh nhẹ nhàng cảm ơn, đối phương cũng cẩn thận, chỉ cười rồi bước ra.



An Ninh thở dài một tiếng rồi ngả xuống giường, cảm thấy mình như người xấu vậy.



Não nề một chút rồi bật dậy lấy máy tính lên mạng, vừa mới online đã thấy avatar của Tường Vy sáng, “Meo Meo àaaaaaaa! Bà đến thành phố G rồi à?”



An Ninh: “Ừ!”



“Tốt quá rồi! Ngày kia ra ngoài với tôi.”



Tường Vy là người thành phố G, hồi năm thứ nhất đại học An Ninh bảo ăn Tết ở thành phố G khiến Tường Vy luôn mồm kêu duyên phận, duyên phận.



“Tôi có thể hỏi trước là làm gì không?”



“Xem mặt.”



“Á? Thế thì tôi không đi.”



“Có phải là bà xem mặt đâu, tôi biết bà đã có em rể quốc sắc thiên hương rồi, những gã khác chỉ là phù phiếm, nhưng tôi vẫn còn độc thân, độc thân...”



Đang xem một loạt không ngừng chữ “độc thân, độc thân” của Tường Vy thì điện thoại kêu, với xem thì chính là quốc sắc nào đó... haizz, là Từ Mạc Đình.
An Ninh nhìn quanh một lượt, làm gì có Từ Mạc Đình, không khỏi cau mày nói: “Sao bà lại hù tôi?”



Tường Vy nắc nẻ: “Sao thấy Từ Mạc Đình lại hóa ra “hù” bà?”



An Ninh mặt hầm hầm giận dỗí, nhung bao nhiêu tâm tư tiêu cực cũng đã biến đi hết lúc nào mà cô không hay biết.



Tường Vy quàng eo Meo Meo: “Đi thôi, cùng tôi đến một nơi.”



“Còn gặp ai à?” An Ninh đau hết cả đầu: “Rốt cuộc bà hẹn mấy người?”



Tường Vy an ủi: “Yên tâm, người tiếp theo là con gái.”



Càng không yên tâm.



Tường Vy ra bãi gửi xe lấy xe, xe đạp của cô để giữa một đống ô tô, cảm thấy mọi người qua lại đều chú ý. Tường Vy vừa mở khóa xe vừa nói: “Meo Meo, bà có biết phòng bà có trộm không?”



An Ninh hồi hộp: “Bao giờ?”



“Hôm qua, Triều Dương bảo nửa đêm nửa hôm có người rờ rẫm vào phòng ăn trộm, kết quả là bị đánh cho nhập viện, haizz, bà nói thử xem tên trộm ấy cũng thật biết chọn chỗ quá đi, lão Thẩm có chứng chỉ vận động viên cấp hai cấp quốc gia chứ chẳng chơi!”



“... Ăn trộm cũng là một nghệ thuật”, vừa nói đến đó, An Ninh nhớ ra một chuyện: “Trường mình lên tiến sĩ, một giấy chứng nhận cấp quốc gia có thể thêm mười điểm phải không?”



“Bà nghe ai nói vậy? Làm gì có chuyện đó, lần trước Triều Dương đã đi hỏi giáo viên hướng dẫn, thêm điểm chỉ là chính sách cho đợt thi nghiên cứu sinh năm nay.”



An Ninh ngây người.



Tường Vy cau mày: “Chắc không phải có người muốn bán chứng nhận giả cho bà chứ?”



“Không phải vấn đề giả hay không giả...” mà là, sự lừa dối! Thất đức quá, thất đức quá. An Ninh nghiến chặt răng, Từ Mạc Đình... đúng là chẳng lương thiện gì.



Tường Vy vứt khóa vào trong giỏ xe, thấy mặt An Ninh nhăn nhó, hỏi: “Chắc không phải bà bị lừa rồi chứ?”



An Ninh nói với giọng đều đều: “Tôi muốn về thành phố X”.



Lúc ấy bên cạnh có chiếc chiếc ô tô đang hạ kính xe xuống: “Người đẹp, đi đâu đấy, tôi chở hai người đẹp đi nhé!”



Tường Vy soi xem chủ xe là ai, chiếc xe thế nào, rồi cười nhạt: “Cảm ơn! Không cần đâu, tôi có xe rồi.”



Ra đến ngoài, An Ninh cười bảo: “Chiếc Mec cũng được đấy chứ!”



“Không được, tôi đang đợi quả Aston Martin!”



Người Tường Vy muốn đưa An Ninh đi gặp là Phó đại tỷ, theo cách nói của Tường Vy thì chị cô bỏ nhà ra đi, muốn nhờ An Ninh khuyên bảo vài câu. “Bà già tôi ngày nào cũng hỏi bà ấy xem đã được tăng lương chưa. Bà chị dạo này áp lực cũng lớn, ầm ĩ một hồi, tạch một câu: “Làm gái gọi rồi, lương tăng theo ngày”, thế rồi đi luôn.”



An Ninh ngẩn tò te: “Tôi biết khuyên thế nào? Tôi với chị bà cũng chẳng quen thân.” Mới gặp nhau có một lần, làm thế e là hơi đường đột.



“Không sao, chị ý thích bà lắm!”



Có liên quan trực tiếp gì đến thích hay không thích sao?



Nhưng hôm đó cũng không  gặp được chị Tường Vy như dự tính, Tường Vy chắc mẩm: “Bà ý đi giác hơi rồi, mấy hôm trước thấy lưng bả lốm đốm cứ như con bọ rùa bảy đốm ấy. Đúng rồi, hôm nào bọn mình cũng đi giác hơi đi, nghe đâu giúp thông khí hoạt huyết, cân bằng âm dương, cân bằng âm dương.”



“...” Cô muốn về thành phố X.