Bức Thư Bị Lãng Quên
Chương 26 :
Ngày đăng: 12:11 19/04/20
1. Cảm ơn ông trời!
Mao Hiểu Húc quyết định xem mắt và theo đuổi một chàng trai!
Chỉ là khi kế hoạch được tiến hành, cô nàng mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: Tại sao Đại học X mỹ nhân nhiều như vậy lại cạnh tranh ác liệt thế, mà nam sinh lại không thèm ngó ngàng tới? Đau thương nhất là trước mặt lại có một em rể thuộc dòng dõi quý tộc làm chuẩn mực, hại Mao Mao bây giờ gặp ai cũng thấy kém, kém xa! Thậm chí một số nam sinh còn nữ tính hơn cả cô, không nhịn được cô nàng ngẩng mặt lên trời thở dài: “Bộ dạng của các người không thể xứng với “nòng nọc” của chính mình!”
Tường Vy nói: “A Mao, người con trai tốt không thể nhảy vào ôm lấy chúng ta, hơn nữa lại là trong lòng bà, hay là bà nghĩ làm sao dụ sói vào hang, không thì bà chỉ có một kết cục, ham dâm đến chết.”
“Khụ!” Triều Dương phụt nước miếng: “Vì Mao Mao, tôi sẽ nghĩ ngay tới cảnh “cạn tinh mà chết”!”
Người nằm trên giường rõ ràng đang bị kích động, bật người lên như một con cá chép: “Đi bắt giai thôi!”
Sau đó Mao Mao đi loanh quanh khắp các ngóc ngách trong vườn trường, săn lùng con mồi, bởi vì ánh mắt quá... ti tiện, cho nên trong phạm vi quanh cô nàng mười mét không có một ai dám đến gần.
Bản thân Mao Mao lại không cảm thấy thế, luôn dùng ánh mắt săn mồi sắc nhọn để tìm kiếm khắp vườn trường:
Quá gầy!
Lại thêm một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ!
Thấp quá!
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô nàng quyết định đi tìm bên ngoài trường, tài nguyên trong trường quá thiếu thốn, lúc đi ngang qua trạm xe bus: “Oa oa oa, chính là anh ta!” Có một nam sinh đứng trước tấm biển của trạm xe bus! Một giây sau, Mao Mao mắt chữ O mồm chữ Ô nhìn hai vị mỹ nữ đi tới, anh chàng đẹp trai liền ôm lấy hai cô, đi qua trước mặt cô nàng chuyện trò vui vẻ.
Mao Hiểu Húc ngồi dưới đài hoa bên cạnh cửa chính của trường đại học bên cạnh, lặng lẽ nhìn một cậu bé chừng tám, chín tuổi mặt mũi tươi cười: “Trông rất đẹp, dứt khoát đem về rấm là được rồi!”
Cậu bé cảm nhận được ánh mắt của ai đó, quay đầu lại: “U oa mẹ ơi!” Một người phụ nữ từ cửa lớn liền vội chạy đến.
Cuối cùng Mao nào đó đành chán nản quay về trường, chỉ là cô nàng đã quên, Đại học X rất rộng rãi với người ra khỏi trường, nhưng lại kiểm tra nghiêm ngặt với người vào trường, cô lại quên mang theo thẻ sinh viên.
Lúc đó, bên cạnh xuất hiện một giọng nam trong cao, lại pha chút mệt mỏi: “Đây là học sinh của lớp tôi, để cô ấy vào đi.”
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, vừa lúc người đó đưa thẻ giáo viên cho bảo vệ.
Mao Mao lúc đó đứng ngoài phòng bảo vệ, còn người đàn ông kia lại đứng bên trong, trong tay cầm một tờ tường trình, hình như đã ký tên rồi.
Anh đứng ngoài cửa sổ quay lưng về phía gian nhà có ánh đèn sang chói, chỉ cách đó không xa là ánh đèn đường mờ ảo rọi xuống đất, ánh đèn chân không dịu nhẹ, trên gương mặt anh xuất hiện một bóng người mờ mờ ảo ảo.
A Mao chợt thấy như bị đâm một nhát vào tim, có chút gì đó trào lên, ngơ ngác nhìn anh lịch sự cười với mình, sau đó đi vào sân trường.
“Chẳng lẽ không khí đã căng tràn trong lồng ngực?”
Ngơ ngác một lúc, A Mao liền nhảy lên một cái, ngẩng lên trời hét to: “Cảm ơn ông trời! Cảm ơn ba mẹ! Cảm ơn Đại học X! Tôi thực sự cảm ơn mọi người!”
Trong khi hai bảo vệ ngơ ngác nhìn cô, Mao Mao ngượng ngùng quay về phòng ngủ, dưới sự chờ đợi của ba người bạn, cô tuyên bố: Cô đã rơi vào bể tình!
Tường Vy hỏi: “Đối phương là ai? Tuổi tác? Tướng mạo? Tính cách? Nơi sinh? Thành viên gia đình? Và cả lịch sử tình trường?”
“Oa ha ha ha! Các bà ghen tị với khả năng ghi nhớ trong nháy mắt và thị lực hai chấm kinh người của tôi à? Tôi đã ghi nhớ tất cả các dữ liệu của người ấy khi anh ta đưa thẻ giáo viên cho bảo vệ!” Mao Mao đứng giữa phòng, vặn lưng, ngửa mặt lên trời mà cười điên loạn, cho đến khi đau hai cạnh sườn mới thôi.
Triều Dương lắc đầu: “Bà nên để sự nhiệt tình này vào việc học tập, thì chắc cũng không đến nỗi mỗi kỳ đều có một môn bị trượt.”
Tường Vy hết kiên nhẫn: “Nói về vấn đề chính đi, làm gì có thầy giáo nào đẹp trai chứ?”
Mao Mao hưng phấn tuyên bố: “Thầy ấy là chủ nhiệm mới đến của lớp chín bên cạnh!”
Tường Vy ngạc nhiên: “Thầy giáo? Được, dê già gặm cỏ non!” Nghĩ lại thấy không đúng: “Được thôi, dê non ăn cỏ già!”
Triều Dương nói: “Ở bất kỳ một đất nước nào, tình yêu thầy trò đều không được phép.”
Mao Mao giả vờ như không nghe thấy: “Tôi sẽ dùng sự nhiệt tình và sức hút của mình để chinh phục thầy ấy!” Nói xong muôn vạn phong tình thổi đến... làm rối tung cả mái tóc.
“Tối nay gió to quá.” Meo Meo kết luận.
2. Đau lòng, thật đau lòng...
Hôm sau, Mao Mao hỏi A Tam ở lớp kế bên địa chỉ phòng làm việc của thầy Tô Tuân, một giây sau cô nàng đã đứng trước mặt thầy, gọi một cái tên mỹ miều là “tâm sự”, tuy nhiên là tâm sự với người khác lớp, lúc đó thầy chủ nhiệm lớp mười ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm!
Mao Mao nói: “Ba mẹ em luôn bận công việc, từ trước đến nay đều không quan tâm đến em, từ nhỏ đến lớn em rất ít có cơ hội được đi chơi cùng bạn bè...”
Cái cổ tuyệt đẹp, không biết liếm vào sẽ thế nào nhỉ...
“Hiện tại ở trong lớp hay trong ký túc, em không có bạn tốt à?” Tô Tuân hơi nhíu mày, nếu học sinh xuất hiện những vấn đề tâm lý thì phiền phức rồi.
“Không có.” Xin lỗi nhé, các chị em, vì hạnh phúc của tôi nên mọi người tạm thời chịu lạnh nhạt một chút - ánh mắt đáng thương từ từ mở to, trong đáy mắt mơ hồ sương khói, nếu biết sớm thì đã không cần phải đeo kính áp tròng! Kẹp vào thật khó chịu!
Nhưng, cho dù hai mắt cô nàng có đẫm lệ thì khi nhìn người phía trước vẫn thấy đẹp trai vô cùng, khuôn ngực hơi gầy kia, vùng hông mềm mại kia, đôi chân vững chãi kia... đến đây đi!
Tô Tuân thực sự chưa từng gặp qua việc như thế này, hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi vẫn còn đi kiếm bạn.
Mao Mao càng nói càng lợi hại: “Nữ sinh đều tạo cho mình một vòng quan hệ, không phải muốn chơi cùng nhau thì cũng có thể lập thành một nhóm... Em thường bị xa lánh, bị bỏ rơi, bị ức hiếp... bởi vì em quá xuất sắc.” Mao nào đấy không quên kèm theo một nụ cười chán nản và bất lực, khóe mắt đỏ hoe, thầy à, điều hòa trong phòng làm việc mở to quá, kính áp tròng của em sắp khô cong rồi!
Nhưng cô nàng vẫn không ngại biểu lộ ánh mắt ướt át, đôi môi này nếu hôn vào nhất định thích thú vô cùng - ép vào cửa mà hôn, hay là trên giường, hay là bên cạnh bồn rửa tay?
“Vậy... Vậy em có dự định gì?” Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, Tô Tuân ngẩng đầu nhìn cô.
Lên giường đi!
Mao Mao cố gắng nặn ra một nụ cười: “Nếu biết nên làm thế nào, thì em đâu cần phải than phiền ở đây.” Lời vừa nói xong, cô nàng quay người xông ra khỏi phòng làm việc, khóe mắt có giọt lệ rơi... Mắt đau chết đi được! Em không chịu được nữa, nóng quá!
Tô Tuân trầm tư nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, cuối cùng lắc đầu.
Hai tuần sau, lớp chín và mười cùng nhau đi chơi, do Mao Hiểu Húc dẫn đầu - thành phố này phía sau là núi phía trước là biển, phong cảnh tuyệt đẹp, trước nay đều đi biển, lần nay thay đổi khẩu vị, đi leo núi.
Khi thầy không còn sức để leo lên núi, cô nàng có thể... Oa ha ha ha ha!
Thế là khi leo lên lưng chừng ngọn núi cách mực nước biển khoảng bảy trăm mét, Tô Tuân chán nản nhìn Mao Mao đang nằm bò trên hòn đá có chết cũng không chịu di chuyển nửa bước: “Mấy bạn đồng hành của em đâu?”
“Triều Dương và Tường Vy nghe nói trên núi có một đôi nam nữ đang tắm cùng nhau trong suối nước nóng liền đi lên trước, Meo Meo không biết đi đâu, em muốn chết ở đây...” Mao Mao thè lưỡi trả lời yếu ớt.
Qua một quãng cô nàng bị tụt xuống cuối cùng: “Được rồi! Nếu em không muốn thực sự bị chết ở đây, thì hãy đứng lên đi tiếp.”
“Nếu em có thể đứng lên đi tiếp, em không cần phải nói em sẽ chết ở nơi này.” Mao Mao dùng hơi thở yếu ớt kia để rên rỉ.
“Uống chút nước, sau đó đứng lên đi tiếp.” Tô Tuân lấy bình nước của mình đưa cho cô.
Hai mắt Mao Mao lập tức sáng lên, cầm lấy bình nước uống luôn, đương nhiên mục đích của cô nàng là nước hay là cái gì khác thì không ai biết, sau khi đậy lắp lại, Mao Mao “khà” một tiếng lại quay về phía hòn đá vừa nãy: “Cho dù thầy có ném em xuống khe suối kia, uống no nước, em cũng vẫn như vậy không thể trèo nổi nữa... Nhưng vừa nãy có rất nhiều bạn rửa chân ở đấy, cho nên nếu thầy muốn ném em xuống thì hãy ném ở thượng nguồn.”
Tô Tuân chán nản khoác ba lô lên vai, lôi Mao nào đó từ tảng đá xuống, nửa lôi nửa ôm cô leo tiếp: “Có thể leo đến đây thì thể lực vẫn còn tốt lắm!”
“Không được, không được, em rất yếu ớt...” Ồ oa! Anh và cô dựa vào nhau rất gần! Mặt của anh áp vào cô, tay anh trên eo cô!
Chân mềm rồi, mềm rồi, mềm rồi...
Tô Tuân nhìn người đến nhấc chân cũng không còn sức, lấy ba lô khoác lên lưng cô, sau đó quỳ xuống: “Thôi được, tôi cõng em.”
Thần núi ơi! Cảm ơn ngài! A Mao cảm tạ trời đất, sau đó không chút do dự leo lên!
Thật là một tấm lưng đầy gợi cảm, sờ vào cũng rất thoải mái, nếu như lúc XXOO để lại vài vết tích thì lại càng gợi cảm, a... không cần, không cần... người ta đã...
“Đã đến rồi.” Tô Tuân đặt người xuống, sau đó đến lớp của mình điểm danh.
Sau khi cuộc đi chơi kết thúc, Mao Mao cũng không kiếm được cơ hội nào nói chuyện với Tô Tuân.
Nhưng bạn cùng phòng, thậm chí là mấy bạn khác lớp, đối với việc này lại bỏ ra không ít công sức để làm chân sau cho cô!
Ông trời không phụ người có tâm, ngày thứ hai sau khi quay về, cuối cùng Mao Hiểu Húc cũng có cơ hội thể hiện “sự cảm ơn” của mình với Tô Tuân.
Quà cảm ơn là vé xem phim, Tô Tuân nhìn tấm vé rồi đưa lên phẩy phẩy: “Em học viên, cái này không cần...”
“Cần mà, cần mà.”
“Em có thể mời bạn của em.”
“Em không có bạn mà.” Cô nàng nhìn với vẻ tủi thân: “Cuối tuần này thầy có bận không? Em vừa nghe thầy chủ nhiệm khoa và thầy nói chuyện ngoài hành lang, cuối tuần này thầy được nghỉ ba ngày...”
Mao Mao sờ sờ mặt: “Em muốn nói, không phải em đánh cô ấy.”
Giọng anh hơi khan, nhẹ nhàng nói: “Đều đã qua rồi. Cô cũng quay về dưỡng bệnh đi.”
“Nếu muốn tốt nghiệp, thì đừng đến nữa.”
“Còn nữa, sau này cũng đừng đến tìm tôi.”
“...”
Mao Mao dở khóc dở cười: “Vậy là anh không tin?”
“... Cô đi đi.”
Hóa ra đúng là có một loại cảm giác, rất chua xót, rất đắng cay, rất buồn bã!
Mao Mao cầm lấy cây nạng: “Nếu em không tốt nghiệp được, thì cha em chắc cũng đánh em gãy chân.”
Cuối cùng cô cúi đầu: “Thầy... Tô, em vẫn muốn tốt nghiệp, em sẽ không đến nữa.”
“Sau này, em cũng không đến tìm thầy.”
Lúc Mao Mao khập khiễng cầm cây nạng quay về, trong miệng lẩm nhẩm: “Thời buổi này thật khó để làm một người tốt.”
Tử Yến nhìn thấy anh nhìn về phía cửa, bất giác trong lòng có chút sợ hãi, nắm chặt tay anh: “Tô Tuân, anh không tin em ư?”
Tô Tuân quay lại, từ từ rút tay ra, giúp cô đắp lại chăn: “Em ngủ một lúc đi.”
Anh không trả lời, Trương Tử Yến lo lắng: “Anh Tô, chúng ta đã gắn bó với nhau bao nhiêu năm như vậy, anh sẽ luôn bên em đúng không? Cô ấy là học sinh của anh, cô ấy lại không xinh đẹp, sao anh lại để ý đến cô học sinh đó, có phải...? Anh Tô?”
Anh nói nhỏ: “Ngủ đi.”
Tô Tuân vẫn luôn ôn hòa, nhưng Tử Yến lại cảm giác có gì đó không ổn, nhưng lại không dám nói nhiều, sợ càng nói càng sai.
Sau khi Trương Tử Yến xuất viện, cũng là lúc Tô Tuân hết phép quay lại làm việc.
Mỗi lần lên lớp và quay về văn phòng, thế giới của anh lại yên tĩnh như vốn dĩ, nhưng anh lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Đi trong trường, anh luôn có cảm giác, sẽ có một người nhảy xổ ra.
Lúc ăn cơm, theo bản năng nghĩ đến một vài chuyện, mới có ba tháng, làm sao anh có thể thay đổi cả thói quen.
“Thầy Tô. Chào buổi sáng.”
Tô Tuân ngạc nhiên, nhìn thấy người bước lên đi cùng với anh là một học sinh trong lớp mình: “Chào buổi sáng.”
Anh nói chuyện với học sinh vài câu, đến văn phòng thấy trên bàn làm việc có một suất ăn sáng, tim anh lại đập rộn lên.
Thầy chủ nhiệm lớp mười cười nói: “Cô Trương vừa mang đến.”
Anh day lông mày, ngồi lên ghế, cắn một miếng thức ăn vẫn còn nóng, có một vài thứ không hợp khẩu vị.
7. Sự ngang bướng của tuổi trẻ
Chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp, Mao Mao toàn tâm toàn ý vào làm luận văn, cô chỉ viết luận văn mà không để ý đến những chuyện linh tinh khác.
Cả tháng này cô đều không gặp Tô Tuân, có lẽ là cô đã thay đổi hoàn toàn tuyến đường đi của mình, quán ăn trước đây đã từng mua bây giờ nhất định không vào nữa, chỉnh sửa luận văn, bảo vệ luận văn đều đi những con đường khác, cho nên, cô cũng coi như nói được, làm được. Trừ việc bữa cơm chia tay sau lễ tốt nghiệp, do hai lớp chín và mười cùng làm.
Bạn của Mao Mao luôn nhiều và đủ kiểu, nam sinh rất thích xưng hô huynh đệ với cô, cho nên các bạn nam tìm cô để uống rượu là không thể thiếu, Mao Mao cười ha hả, lấn át quần hùng.
Khi mời thầy cô, Mao Mao cùng thầy chủ nhiệm lớp mười uống liền ba cốc, thầy nói: “Mao Hiểu Húc à, thầy rất lo em không thể tốt nghiệp được, có quá nhiều chuyện xảy ra, đến hôm nay đã tốt nghiệp thuận lợi, thầy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”
“Ha ha, mang lại nhiều phiền phức cho thầy, em thật ngại quá!”
Mao Mao hình như uống hơi nhiều, lúc quay người đi lại nhìn thấy thầy giáo ngồi ngay cạnh thầy chủ nhiệm lớp mình, cảm giác cô nên đối xử bình đẳng, do đó cô vẫy vẫy tay kêu huynh đệ bên cạnh rót rượu, kính đối phương: “Thầy... Tô, em kính thầy, vậy đi, chúc thầy vạn sự như ý. Em xin cạn trước, thầy tự nhiên.”
Bạn nam bên cạnh lay lay vai A Mao: “Mao, có được không vậy?”
“Được! Tôi mới say có hai phần, muốn chuốc tôi gục hãy còn sớm.”
“Ha ha, vậy thì được!”
Mao Mao uống say, nôn thốc trong phòng vệ sinh, An Ninh đứng đằng sau giúp cô vuốt lưng, “Tửu lượng không tốt bằng tôi lại còn giúp tôi đỡ rượu, chút nữa đừng uống nữa, biết không?”
Mao Mao úp mặt vào bồn rửa mặt: “Meo Meo ơi, thật khó chịu!”
An Ninh thở dài, lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt: “Tôi sẽ không nói ra đâu, bà khóc đi.”
Từ nức nở biến thành gào khóc, An Ninh ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan nào, Mao Mao rất dũng cảm, Mao Mao lợi hại nhất, Mao Mao là vô địch, cái gì cũng không sợ...”
An Ninh ra trước, để cô yên tĩnh một mình, Mao Mao rửa mặt, lúc đi ra có chút uể oải, vừa bước ra khỏi cửa liền bị va vào người khác, lập tức ngã xuống đất.
Đối phương hình như ngây người giây lát, lập tức quỳ xuống, nắm lấy tay cô, muốn đỡ cô lên.
“Được rồi, cảm ơn thầy, em có thể làm được.” Mao Mao rút tay lại, vịn vào tường đứng dậy.
Đi được mấy bước, Mao Mao quay đầu lại, mặc dù có say bí tỉ, nhưng ý chí rất minh mẫn, “Thầy Tô, hình như sau khi em tốt nghiệp sẽ không có cơ hội gặp thầy, món mỳ xào, mỳ nước mà thầy thích, là của một cửa hàng ở khu vắng vẻ chỗ cổng Bắc, gọi là “Quán mỳ mẹ béo”, những loại rau mà thầy thích, là mua ở cửa hàng ăn ở cổng sau của trường, tên là “Món ngon Giang Nam”, mặc dù tên nghe rất hoành tráng, nhưng diện tích quán lại rất nhỏ, có điều thức ăn vừa ngon vừa rẻ.” Mao Mao nói xong liền nắm lấy tóc: “Ồ, còn một câu nữa, con người em dù không phải là lương thiện, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nói dối... Ây, thầy tin hay không thì tùy.”
Mao Mao loạng choạng đi ra hành lang, Tô Tuân đứng bất động một chỗ.
Tháng Sáu, Mao Mao khoác ba lô quần áo ngồi lên tàu về Bắc, vinh quy bái tổ.
Cô đứng ở ga tàu với Tường Vy, Triều Dương, An Ninh khóc lóc tạm biệt nhau, vừa mới rời đi đã nhớ phòng 315. Sau này sẽ không có người mua vịt quay cho cô ăn, sau này không có người đấu khẩu với cô, sau này không có người cùng cô nghiên cứu AV... Nhưng, một vài người, đến một lúc nào đó cũng phải chia tay.
Mao Mao nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ: “Tốt nghiệp rồi, sao lại cảm thấy cái gì cũng hết.”
Trong đám bọn cô, người kết hôn sớm nhất là An Ninh, chưa tốt nghiệp đã đăng ký kết hôn, sau đó một năm đã sinh đôi. Tường Vy ở lại thành phố X làm việc, vẫn đi tìm hiểu, hẹn hò với mấy người, nhưng đều không quá nửa năm, cô ấy nói: “Luôn thiếu một chút kích thích”, Triều Dương thi đỗ tiến sĩ, vẫn ở lại thành phố X, nghe nói bạn trai ở quê vẫn đợi cô ấy quay về. Mỗi người đều có chuyện muốn người khác biết và không muốn người khác biết, hoặc vô vị, hoặc vui vẻ, còn cuộc sống của cô - Mao Hiểu Húc - chính là trong lúc ăn tạp chờ chết có xen vào một vài trò lưu manh vô độ, chỉ là, sau khi tốt nghiệp có giở trò lưu manh cũng không lấy gì làm hưng phấn nữa.
Sau đó Mao Mao nghe Triều Dương nói, thầy ấy sắp kết hôn.
Lúc đó cô đang chơi trộm điện tử ở công ty, bị giật mình, mà “Thiên Gian Mao Mao Vũ” trong trò chơi cũng bị người chơi đồ sát.
“Cảm thấy thế nào?” Triều Dương hỏi đểu.
“Hô, bị đồ sát rồi! Có gan đừng chạy để chị đồ sát em một trăm lần, một trăm lần!” Sau đó Mao Mao nói: “Bà mẹ nó, làm sao làm được chuyện lớn?”
“Bà nghĩ thoáng thế là được.” Triều Dương cười nói: “Đối tượng của thầy Tô, cũng chính là cô gái bị bà đánh, có thai rồi, do đó mới vội vã kết hôn, à, không biết là con của ai, Tô Tuân thật là rộng lượng.”
Mao Mao ngửa đầu dựa vào ghế: “Haizz, cuộc sống chỉ như một trò chơi.”
Buổi tối, A Mao đi xe đạp điện về nhà, tắm xong, mở máy tính, suy nghĩ, đăng nhập hòm thư điện tử, trong một năm qua, cô nhận được thư của anh hai lần, một bức nói là: “Xin lỗi.” Một bức hôm qua nhận được, anh nói: “Anh sắp kết hôn, Hiểu Húc. Tử Yến có em bé rồi, anh không thể bỏ cô ấy. Nếu em đến, anh đợi em.”
Mao Mao cảm thấy buồn bực, cô đến đấy làm gì, anh ấy kết hôn, có liên quan gì đến cô!
Trong một năm, anh có rất nhiều đêm không vui, uống say, sự nghiệp không như ý, khi anh và Tử Yến cãi nhau, anh đều gọi điện thoại cho cô, lúc mới đầu chỉ nói một, hai câu, cuộc gọi đầu tiên anh gọi đến là lúc anh đang say, anh nói, Hiểu Húc, xin lỗi. Mao Mao từ trong mơ như bị dọa cho tỉnh, cô nổi cáu: “Trong đầu anh có bệnh à, nửa đêm canh ba toàn nói những lời vô nghĩa!”. Anh chỉ cười. Sau đó, hai người kể cho nhau nghe mọi chuyện. Cô vẫn nghe, cũng nói chuyện, Mao Mao nói chuyện rất thoải mái, cái gì cũng dám nói, đối phương nghe xong chỉ cười. Mao Mao luôn nghĩ, mình là thuốc cứu mạng, mặc dù người ta là trai tài gái sắc, nhưng người nổi tiếng cũng rất mệt.
Cứ coi như cô là một cái thùng rác, cũng có lúc chứa đầy đến mức không chứa nổi nữa.
Cô tắt máy tính, chuông điện thoại reo, bên trên hiện lên: Tô A Tuân.
Mao Hiểu Húc cô dù dũng cảm, dù lợi hại, dù vô địch thật nhưng cũng có thể bị thương, cũng có thể buồn, bởi cô đâu phải là người chết!
Mao Mao lần đầu tiên không nghe điện thoại của anh, đợi chuông ngắt, cô gửi một tin nhắn: “Thầy Tô, chúc mừng thầy kết hôn, khi em bé chào đời, em sẽ đến uống rượu đầy tháng, hôn lễ em không đến được, gần đây rất bận.”
Đối phương rất lâu sau mới trả lời lại: “Anh biết.”
Mao Mao nằm lên giường, nhìn trần nhà, cô hát bằng giọng hát sai nhịp: “Em là một con chim nhỏ, muốn bay nhưng bay không cao, em đang tìm kiếm, tìm kiếm một vòng tay ấm áp, yêu cầu như vậy có được coi là quá lớn lao...”
Hôm sau, Mao Mao tỉnh dậy, nhanh chóng đi làm, vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một bóng dáng nho nhã đứng dưới gốc cây ngô đồng trên con dường trước mặt.
Mao Mao ngơ ngác nhìn anh, tiến lại gần, sau đó nói: “Shit! Sao anh lại đến đây?!”
Anh nghe thấy cô nói mấy lời thô tục cũng không chau mày, cười hỏi: “Trên đường đến đây anh luôn nghĩ tại sao? Em nói cho anh biết được không?”