Bức Thư Bị Lãng Quên

Chương 4 :

Ngày đăng: 12:11 19/04/20


Buổi tối, An Ninh đang cùng mẫu thân đại nhân trò chuyện thì Tường Vy online tìm cô, bà Lý cũng thấy hơi mệt, vừa ngáp vừa khuyên con gái nên đi nghỉ sớm rồi trở về phòng.



Tường Vy: “Lại đang xem bàng môn tả đạo gì đó?”



An Ninh: “Đang ăn vặt.”



Tường Vy: “Bà phải béo lên, cố gắng béo lên nha!”



An Ninh: “Tôi đang ăn phấn hoa, hình như nó có tác dụng giảm béo.”



Tường Vy: “Sao lại ăn thứ đó?! Ngoan, nhanh đi ăn thịt đi, mau, mau lên!”



An Ninh: “Hồi chiều tôi thấy một bà lão mang một túi lớn mật ong với phấn hoa trong khu nhà tôi, trời mưa to mà bà lão còn mang đồ nặng như vậy, tôi liền mua một lọ mật ong với một lọ phấn hoa, mua rồi đương nhiên phải ăn, lãng phí không tốt.”



Tường Vy: “Chậc. Nói chuyện chính đi, hôm nay Giang Húc kể với tôi một chuyện, anh ấy nói tối hôm qua nhìn thấy bà cùng với một nam sinh đi ra ngoài ăn cơm.”



An Ninh: “^_^ Nhãn lực của sư huynh thật là tốt.”



Tường Vy: “Anh ấy còn nói người đó ở khoa Ngoại giao, một nhân vật rồng thần thấy đầu không thấy đuôi. Tôi muốn hỏi bà dính dáng đến một nhân vật như vậy từ khi nào thế?”



An Ninh: “Ừ, Tôi cũng đang nghĩ, từ khi nào nhỉ?”



Tường Vy: “… Thôi bỏ đi. Bà cảm thấy tôi nên hát bài gì trong cuộc thi vào thứ Ba tuần sau?”



An Ninh: “Hai con bướm?”



Tường Vy: “Quanh đi quẩn lại vẫn là dân ca sao? Bà có đề nghị nào hay hơn một chút không hả?!”



An Ninh mỉm cười nhìn trong khung đối thoại nhảy ra icon hung ác, thoáng nhìn chiếc di động trên bàn, cô do dự cầm lấy…



“Anh thích nghe bài hát nào?”



Sau khi nhắn tin rồi An Ninh mới cảm thấy, cô như vậy có tính là mua chuộc giám khảo không nhỉ?



Đang định quên đi hành động lúc trước, kết quả đối phương trực tiếp gọi điện đến, An Ninh do dự ấn nút nghe: “… A lô.”



“Chưa ngủ sao?” Giọng của anh nghe qua điện thoại có chút trầm thấp, lại mang theo một chút cảm giác êm dịu nhẹ nhàng.



“Ừm, sắp ngủ rồi.”



Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ thấp, anh nói “Chờ một chút”, An Ninh nghĩ thật ra “Tạm biệt” cũng được mà. Đang lúc “chờ một chút”, cô thấy trên màn hình Tường Vy đang chat với Mao Mao.



Tường Vy: “Spice girls hot, spice girls hot, spice girls spice girls hot hot hot!!”



Mao Mao: “= =!”



Tường Vy: “Ồ? Bà hiểu rồi à, Tôi còn tưởng rằng phải phiên dịch cho bà nữa chứ.”



Mao Mao: “= =! Ký hiệu này là thể hiện tôi không hiểu.”



Tường Vy: “Không hiểu à?”



Tường Vy: “Cô gái ớt cay, cô gái ớt cay, cô gái ớt cô gái ớt cay cay cay!!”



Mao Mao: “= =!”



Tường Vy: “Gì chứ, tiếng Trung cũng không hiểu hả!”



An Ninh cười thành tiếng, đầu dây bên kia lúc này truyền tới tiếng nói: “Có phải em đã xin trường nghiên cứu học thuật chuyên ngành không?”



An Ninh kinh ngạc, làm sao anh ta biết được? Hôm qua cô mới đến chỗ giáo sư điền vào đơn xin mà, mục đích là để lấy thêm hai cái học phần, học thêm một phần kiến thức, nắm thêm một ít kinh nghiệm… Nói tóm lại vì cô đã học thiếu một tín chỉ.



An Ninh chột dạ, sau đó thẳng thắn trả lời: “Đúng, vì tôi muốn học thêm chút gì đó…”



“Em tìm được người hợp tác chưa?” Đối phương ngắt lời cô.



An Ninh: “Có hai bạn học sẽ học cùng với tôi…”



Mạc Đình trầm ngâm: “Anh biết rồi.”



Biết cái gì? An Ninh không hiểu…



Sau đó khi chat với chị họ, An Ninh hỏi: “Có khả năng có một người rất đẹp trai, lại rất thông minh… thích em không?”



Chị họ: “Khả năng này không lớn lắm.”



An Ninh: “…”



Chị họ: “Trừ phi thông minh lại bị thông minh lừa.”



An Ninh: “…”



Chiều Chủ nhật về trường học, vừa vào đến cửa phòng An Ninh đã bị Tường Vy kéo ra ngoài mua quần áo.



Trong các cô gái của chúng ta, người không nên đi dạo phố cùng chính là An Ninh, mới đi nửa tiếng đã kêu mệt, không biết mặc cả, còn thường xuyên cho ăn xin tiền lẻ làm cả hai không còn tiền lẻ mà ngồi xe bus về trường, có điều, Tường Vy không hiểu tại sao, cô vẫn thích đưa An Ninh đi cùng nhất… Bởi vì cô ấy đáng yêu.



Tường Vy hỏi: “Bà cảm thấy tôi mặc bộ này đẹp hay là bộ kia đẹp?”



“Đều…”



“Đều đẹp hả?” Thật là cô bé đáng yêu, Tường Vy nghĩ.



Đều như nhau… An Ninh nghĩ.



An Ninh: “Vy Vy, chân tôi mỏi quá, có thể cho tôi ngồi nghỉ một lát được không?”



Hôm nay tâm trạng Tường Vy rất tốt, vì thế hào phóng khai ân: “Ngồi nghỉ đi.”




Triều Dương: “Lúc nãy còn ở đây, giờ chắc đi chơi Ikariam rồi.” [Ikariam: Một trò chơi game online]



C: “Nói đến web game này, lòng tôi đầy căm phẫn! Lúc chơi không cẩn thận chọc vào liên minh cực mạnh giữa hội “Trừng mắt tất báo” với “Đánh nhau tới chết”. Không có việc gì họ cũng chặn trước cảng khẩu, một ngày họ công kích mười một lần hoặc kêu gào đòi tôi chấp nhận hiệp ước cưỡng chế binh lực nộp phí gấp hơn ba trăm lần… Tôi thật không hiểu nổi, chơi game online bây giờ toàn là hạng cặn bã như vậy sao?”



Triều Dương: “Do bà không biết địch biết ta mà thôi.”



Mao Mao: “Buồn ngủ quá à, đã mười một giờ rồi, ngủ đi, ngủ đi!”



Đột nhiên, n người nhảy dựng lên: “Còn sớm mà!”



“Vẫn chưa có ai trả lời câu hỏi của bạn Tường Vy mà!”



Tường Vy có đội cổ vũ thật lớn.



Triều Dương quay đầu hỏi An Ninh: “Bà ấy cố ý phải không?”



An Ninh đã ngừng chơi game, bởi vì chị họ bị trượt chân té lầu: “Ừ, cố ý.”



Hôm thi đấu, cũng chính là ngày hôm sau, buổi sáng An Ninh có hai lớp chuyên tu, nên khi cô chạy tới trung tâm văn hóa thể thao, cuộc thi đã bắt đầu. Tại hiện trường đám đông chen lấn kịch liệt, quả nhiên ăn uống và sắc đẹp là dục vọng to lớn của loài người, nhớ lại năm đó khi cô tham gia cuộc thi cơ học, đến xem không quá hai mươi người, trong đó đã bao gồm tám thí sinh, cùng là cuộc thi cấp trường, mà sao khác nhau một trời một vực như vậy?



An Ninh gọi điện thoại cho Triều Dương, cô biết bọn họ đang ở bên trong, đám người tụ tập ở cửa thì ba tầng trong ba tầng ngoài, cô chen được vào thật vất vả, ngay lập tức trông thấy Mao Mao đã chiếm được vị trí trung tâm, sở dĩ An Ninh có thể nhanh chóng tìm thấy đám bạn hoàn toàn là nhờ vào một thân trên hồng dưới xanh rực rỡ đến chói mắt của bạn Mao.



Triều Dương nhìn thấy An Ninh đang tới: “Vừa có người hát bài Đông phương hồng, cũng không phải chương trình đêm Ba mươi Tết mà, hô hào chính trị như vậy làm gì chứ?



Mao Mao: “Sở thích cá nhân mà.”



Triều Dương: “Ha, vậy thì tôi nhất định hát bài Đông Phương Bất Bại!”



An Ninh hỏi: “Vy Vy số báo danh bao nhiêu?”



“Thứ ba từ dưới lên, nói cách khác chúng ta bị ninh đến cuối buổi rồi.”



Mao Mao nhìn không chớp mắt về một hướng nào đó: “Cũng được… Ngắm giám khảo đi, người thứ hai bên trái, tuy rằng chỉ thấy được mỗi bóng lưng… Ha ha, ha ha!”



Triều Dương ngẫm nghĩ: “Khi nãy lúc MC giới thiệu tôi cảm thấy có chút quen quen, bây giờ nhớ ra đúng là anh ta rồi, nhân tiện, Mao Mao, tiếng cười của bà thật là dâm đãng.”



An Ninh ngước mắt nhìn lên, dưới sân khấu ngay hàng đầu tiên là một người, bóng dáng anh tuấn, một cảm giác chính phái, anh ta hẳn là một người có ý chí kiên định, nghiêm khắc mà lại biết trước biết sau.



An Ninh trầm tư: “Cửa sau nhất định rất khó đi đây!”



Một giây sau An Ninh nhận được một tin nhắn: “Muốn đi cửa sau không?”



“…” Di động của Từ Mạc Đình bị mất trộm rồi sao?



“Anh là?”



Lần này rất lâu sau đối phương mới trả lời: “Từ Mạc Đình.”



An Ninh dường như nhìn thấy ánh mắt kiên nghị sắc bén của đối phương, khéo quá hóa vụng, nhưng cô cũng là lần đầu tiên đi cửa sau mà…



Vì thế ai đó chiếu theo phương thức hối lộ mà mình biết lanh lẹ gửi một tin nhắn: “Tôi tặng anh quà nhé? Anh muốn cái gì?”



“Buổi tối đi với anh nhé.”



Người nào không nghĩ lệch lạc thì không phải người, An Ninh hóa đá luôn.



Tiếng Mao Mao nói: “Anh ấy quay lại kìa, dáng tay đưa lên môi thật gợi cảm nha!



Triều Dương kinh ngạc: “Bà lấy đâu ra ống nhòm vậy?!



Mao Mao không thèm để tâm.



Hai tiếng sau, Tường Vy lên sân khấu: “Có người hỏi tôi vì sao già như vậy còn lên khoe xấu, chẳng sao cả, tôi chính là thích thể hiện! Đời người tựa như một cuốn băng, sinh ra, đi học, tốt nghiệp, đi làm, sinh con, chết già, thời gian trôi nhanh, vì sao chúng ta không tận hưởng những niềm vui trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, muốn làm cái gì thì làm cái đó! Vậy nên, người hỏi tôi câu hỏi này đơn thuần chỉ là không có việc gì làm mà bới lông tìm vết! Well, bài hát sau đây tôi muốn dành tặng cho đồng nghiệp viện nghiên cứu của chúng tôi, đồng bào khoa Vật lý, anh chị em lớp Mười, sáu cô gái cùng ký túc,và bạn Meo Meo người mà tôi yêu quý nhất! Bài hát Vì gặp anh, cảm ơn.”



“Trong biển sao bát ngát



Kiên trì một giấc mộng



Hơi ấm bàn tay anh



Em rất muốn nắm lấy



Giữa biển người mênh mông 



Em cùng ai tương phùng



Dịu dàng đôi mắt anh



Tất cả đều dành cho em phải không?



Vì gặp anh



Em trân trọng bản thân



Em băng qua mưa gió



Là để trao anh trái tim em



Cho đến khi gặp anh



Em tin đó là vận mệnh



Tương lai này đáng để cố gắng



Vì anh… ”