Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường
Chương 4 : Chí tại tứ phương
Ngày đăng: 13:40 19/04/20
Người nhà ta ban đầu còn sung sướng khi thấy Kế hoạch “Giai nhân tuyệt đại” tiến hành thuận lợi, sau bắt đầu nhức đầu, muốn khống chế con ngựa hoang ta đây càng ngày càng khó. Bọn họ bắt đầu thấy hoài nghi, có phải đã hơi quá tay hay không ?
Các vị trưởng bối liền vội vàng mời phu tử đến, dạy ta đọc sách, hy vọng ta có thể hiểu chút đạo lý. Sách thì ta vẫn đọc, có điều vào tai trước lại lượn ra tai sau. Ta không hổ danh là kỳ tài võ học, lại từ đó ngộ ra chân lý võ học, luyện thành tuyệt thế võ công.
Lúc này có thể nói bọn họ tự bê đá đập vào chân mình. Ban đầu đại bá còn miễn cưỡng đánh ngang tay với ta, nếu có thêm nhị bá và cha ta hỗ trợ thì có thể chế trụ được ta. Từ sau khi ta đọc qua nửa thiên Luận ngữ, một mình ta chỉ cần ba chiêu đã có thể đánh bại bọn họ, bởi vậy đại bá ta phải giao ra chút của cải cuối cùng của người, hiện tại Cái Bang cũng do ta quản. Bọn khất cái mỗi ngày ăn xin được đều phải chia hoa hồng cho ta. ( >_
Cho nên không đợi ta học xong Luận ngữ, phu tử đã bị sa thải, ta giơ hai tay đồng ý, vẫn là câu nói kia, có thể tính một điểm là một điểm.
Chính vào lúc này, cái vị thiên hạ đệ nhất cao thủ kia ngồi ngôi cao mát mẻ đã quen, không muốn nhường vị trí. Mà những vị đệ nhị, đệ tam, đệ tứ cùng hết thảy những cao thủ muốn trở thành đệ nhất nều cho rằng, đối phó với thiên hạ đệ nhất cao thủ hiện tại còn dễ hơn tiểu thư của Mộ Dung gia. Vì thế, dưới tác động một số kẻ có dụng tâm kín đáo muốn mê hoặc kẻ dưới, kế hoạch "uy hiếp của nữ nhi nhà Mộ Dung" lại bắt đầu gây xôn xao.
Có kẻ đề nghị sử dụng phương pháp loại bỏ cơ hội để nữ nhi nhà Mộ Dung một lần nữa sinh ra trên đời. Không lâu đã bắt đầu có những hành động ám sát nhằm vào ta và các ca ca. May mắn là các hiệp nữ lại ủng hộ nữ nhi nhà Mộ Dung, mật báo tới nơi rất đúng lúc, chúng ta mới thành công đánh bại âm mưu của địch nhân.
Trưởng bối nhà chúng ta nhân cơ hội này muốn đẩy ta đi xa nhà.
Đầu tiên, hành động ám sát không ngừng này đã ảnh hưởng tới trị an cũng như kinh tế của địa phương, cuối cùng đã trực tiếp ảnh hưởng tới túi tiền của ta.
Đã nói, người có lúc sảy chân, ngựa có lúc sảy vó, vạn nhất có tên thích khách nào đó thành công, lúc đó không phải ta với cái túi tiền to của ta đường ai nấy đi hay sao ?
Hơn nữa, Thần Châu là nơi buôn bán sầm uất, sao ta không đi ra nơi trời cao đất rộng để kiếm tiền.
Cuối cùng, sau khi nhận được lời thề son sắt của bọn họ, cam đoan rằng nhất định sẽ không ngừng phát triển tốt sản nghiệp của ta, cam đoan dù bao nhiêu năm sau ta trở về, tuyệt đối chỉ thấy nhiều hơn chứ không ít.
Ta bị thuyết phục. Đến lúc ta thông báo cho bọn họ quyết định ra ngoài một thời gian dài, các vị trưởng bối đều lệ tuôn nóng hổi, vui mừng nói ta đã trưởng thành.
Hắn thấy mặt ta cũng sửng sốt một chút, sau đó nói : " Tiểu huynh đệ, ngươi xem ta nên bồi thường cho ngươi bao nhiêu tiền ?"
Tiền tuy là thứ ta yêu nhất, nhưng trước mắt ta còn thích cái xe kia hơn, vì thế ta lắc đầu đáp " Ta không cần tiền, ngươi lấy xe bồi thường cho ta là được rồi"
Xa phu bên cạnh liền tức giận kêu to : " Ngươi có biết xấu hổ hay không ? Cái xe bị phá hỏng kia của ngươi mà đòi so với xe của ta sao ?"
" A Quý, không được nói năng lung tung" Hắn liền ngăn xa phu lại, sau đó quay đầu nhìn ta với vẻ mặt dịu dàng : " Tiểu huynh đệ, ta thật sự xin lỗi ngươi, ta có việc gấp cần xử lý, không thể đem xe cho ngươi. Hay là vậy đi, ta sẽ chở ngươi tới chợ phía trước, sau đó mua lại cho ngươi một chiếc khác"
"Tốt! Cứ như vậy đi" Ta phủi phủi bùn đất trên mông mấy cái, đi thẳng ra xe. Xa phu hung tợn trừng mắt nhìn ta, ta làm mặt quỷ trả lại hắn.
Xa phu A Quý liền cởi ngựa khỏi xe của ta, buộc vào sau xe của bọn họ, sau đó tiếp tục đánh xe đi tiếp.
Ngồi trên xe quả nhiên thực thoải mái. Ta liền hỏi người kia " Vị đại ca này, các ngươi muốn đi đâu vậy ?"
Hắn đáp : " Đi Bắc Bình"
Bắc Bình. Đúng nơi ta định đi. Ta ở trong lòng tính toán một chút, nếu ta có một chiếc xe còn phải tự mình đánh xe, không bằng bám chặt lấy hắn, đi cùng hắn một đoạn đường là được.
Ta liền làm bộ rất đáng thương, nói : " Ta cũng cần đi Bắc Bình, đến nhà cậu ta. Mẹ kế của ta ngược đãi ta, ta liền bỏ nhà trốn đi. Vị đại ca này, ta cũng không bắt ngươi đền xe cho ta nữa, ngươi chỉ cần dẫn theo ta đến Bắc Bình, có chỗ ăn chỗ ở là được rồi."
Hắn nhìn ta một lát, nở một nụ cười hơi kỳ quái, rồi gật đầu nói : " Được rồi, ta tên là Trình Dục Chi, ngươi có thể gọi ta là Trình đại ca. Ngươi tên là gì ?
" Ta tên là Trịnh Hòa"