Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 100 : Tiệc cưới
Ngày đăng: 09:38 19/04/20
Đón dâu xong lên xe, một đoàn người đi thẳng tới khách sạn.
Khuôn mặt chất phác của Đầu to và Trân Trân được phóng to lên mấy lần đặt ở sảnh cho người đi qua ngắm nghía. Hai người trên bức ảnh tựa vào nhau thân mật khắng khít, tuy không trai xinh gái đẹp như ngôi sao điện ảnh, nhưng tình ý rả rích ngập tràn giữa hai người đã bù đắp cho điểm ấy, khiến người ta nhìn thế nào cũng cảm thấy vừa mắt vừa lòng.
Lăng Bác Kim thấy Vương Thụy ủ rũ, cố ý khuấy động bầu không khí, cười nói, “Cái mặt Đầu to treo ra thế này đủ để làm thần giữ cửa đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thần giữ cửa và vợ thần giữ cửa cũng rất xứng đôi.”
Sắc mặt Vương Thụy càng kém.
Lăng Bác Kim tịt lời nhìn Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nhún vai, “Chấp nhận hiện thực không tốt à?”
Lăng Bác Kim nói, “Chí ít cũng phải có thời kì giảm xóc ạ.”
“Về nhà lâu vậy rồi mà vẫn chưa hết xóc sao?” Thường Trấn Viễn nói, “Làm đàn ông thì nên cầm được buông được.” Dù trong lòng vẫn còn cấn cái thì cũng không thể tỏ ra trên mặt mãi được.
Ánh mắt của Lăng Bác Kim trở nên sâu khó dò, nói xa xăm, “Sư phụ quả đúng là cầm được buông được.”
Thường Trấn Viễn nghe vậy quay sang nhìn cậu.
Song Lăng Bác Kim lại nhìn qua nơi khác rồi.
Thường Trấn Viễn nhìn cái ót của Lăng Bác Kim, trong lòng tự dưng sinh oán khí. Nếu bảo Vương Thụy là điển hình cho kiểu người không giấu được tâm sự thì Lăng Bác Kim chính là điển hình ngược với cậu ta, không thì nào có chuyện nằm vùng ba năm không hề bị phát hiện, hai người phát huy đặc điểm của mình tới vô cực, bình quân lại thì là tiêu chuẩn thông thường.
Khách khứa tham dự tiệc cưới nườm nượp đi vào, người nào người nấy áo sống chỉn chu, mặt vui hơn hớn. So ra thì, ba người bọn hắn đứng đực ra đấy ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy bất thường.
Thường Trấn Viễn tự động tìm chỗ nghỉ chân.
Lăng Bác Kim cũng định té đi, song bị Đầu to nhanh tay lẹ mắt túm qua đi nhận phong bì. Vương Thụy muốn nhìn thêm mấy lần, lại cảm thấy càng nhìn càng đau lòng, cuối cùng một mình chạy tới quán cà phê ngoài trời của khách sạn hóng gió ổn định tâm tình.
Tiệc cưới nhanh chóng bắt đầu. Lăng Bác Kim giúp Đầu to xếp phần lớn khách khứa vào chỗ ngồi, quay qua thì phát hiện không thấy bóng dáng Thường Trấn Viễn và Vương Thụy đâu nữa. Cậu gọi cho Thường Trấn Viễn, chưa đợi hắn bắt máy thì đã thấy hắn ngồi một mình trong phòng ngủ gà ngủ gật.
Hai người tập hợp lại, Lăng Bác Kim gọi tiếp cho Vương Thụy, nhưng máy luôn báo bận.
“Cậu ta đi đâu được nhỉ?” Lăng Bác Kim hoang mang đưa mắt tìm. Cậu rất sợ cậu ta vì tâm trạng không tốt mà gây ra chuyện gì đó, nếu phá hỏng hôn lễ, với Đầu to với Vương Thụy thậm chí là với Trân Trân, đều là nỗi đau cả đời.
Điều hòa trong khách sạn mở rất lạnh, Thường Trấn Viễn đứng lên thì phát hiện mũi hơi nghẹt, quá nửa là mới rồi ngủ bị gió thổi cảm lạnh rồi. Hắn lấy khăn giấy lau mũi, không tập trung đi theo Lăng Bác Kim.
“Sư phụ, anh nói coi có khi nào Vương Thụy sẽ…” Lăng Bác Kim đột ngột dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn đang dùng khăn giấy lau mũi, mũi vì bị cọ mà hơi ửng đỏ, con ngươi cũng ướt nước hơn ngày thường, ánh nước lập lòe dưới ánh đèn, đẩy lùi đi sự xa cách lúc bình thường, thậm chí còn nom hơi đáng yêu.
Bọn hắn có gì để mà bị phát hiện chứ?
Chẳng có chuyện gì xảy ra, lẽ nào không phải vậy sao?
…
Trừ lần lên tăng xông ngoài ý muốn kia.
Thường Trấn Viễn hỏi, “Bị phát hiện cái gì?”
Lăng Bác Kim không nói gì, chỉ mở to hai mắt nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn nhìn con mắt và khuôn mặt ngày càng đỏ của cậu, biết hơi rượu chậm rãi xông lên rồi, song vẫn chưa sướt mướt, có lẽ là chỉ say nhẹ thôi.
“Sư phụ.” Lăng Bác Kim túm lấy vai hắn, mượn lực ngả người sang, tựa lên cánh tay hắn, nói nhỏ, “Nói thật, anh đẹp thật đấy.”
Thường Trấn Viễn khẳng định cậu đã hơi say rồi, thuận tay gắp cho cậu miếng dẻ sườn, “Ăn chút đi.”
Lăng Bác Kim há miệng.
Thường Trấn Viễn nói, “Đũa trên bàn.”
Lăng Bác Kim tiếc nuối nhìn hắn, sau đó chậm rãi cầm đũa lên, chậm rì ăn dẻ sườn.
“Hay!”
Phía bên Đầu to chợt truyền tới tiếng hò reo ầm ĩ, Trân Trân đang kẹt trong đó lo lắng la lên, “Đừng uống nhiều thế.”
“Hay!”
Lại thêm một trận reo hò, sau đó là tiếng vỗ tay chẳng khác gì sấm sét.
Thường Trấn Viễn quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Lưu Triệu và Gậy trúc đỡ Vương Thụy đi ra.
Vương Thụy như bùn nhão treo trên cánh tay của hai người họ, miệng thi thoảng còn phát ra tiếng ọe ọe.
Lăng Bác Kim lung lay đứng lên, Thường Trấn Viễn sợ cậu ngã xuống đè lên mình, đành phải đỡ lấy eo cậu.
“Em qua xem thế nào.” Bí mật của Vương Thụy đã giấu tới tận lúc này, Lăng Bác Kim không muốn đổ bể vào giây cuối. Cậu đủn ghế ra tính đi thì bị Thường Trấn Viễn túm được, kéo trở lại ghế.
“Tôi đi.” Thường Trấn Viễn gắp thêm mấy miếng dẻ cho cậu, “Cậu ăn sạch dẻ đi.”