Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 103 : Vụ án trong tay
Ngày đăng: 09:38 19/04/20
Vừa bước vào hành lang, chưa tới văn phòng đã nghe thấy tiếng gầm gừ dời non lật bể của Đồng Chấn Hổ.
Thường Trấn Viễn đẩy cửa vào, Đồng Chấn Hổ đang vung vẩy tờ báo bị cuộn tròn lại gầm thét với Lưu Triệu, “Đây là đang đánh vào mặt tôi! Đánh vào mặt tôi! Đầu to không thuộc tổ tôi thì cũng là anh em của tôi! Hầu Nguyên Côn làm trò này chẳng khác gì cho tôi cái bạt tai! Lưu Triệu, hôm nay mấy người anh ở cả đây, Đồng Chấn Hổ tôi thề với các anh, tôi nhất định sẽ bắt lão về quy án!”
“Hay! Lão Hổ quả là lão Hổ! Nói hay lắm!” Cá nhỏ vỗ tay.
“Đừng làm càn.” Lưu Triệu nhíu mày, “Lão Hổ, anh bình tĩnh lại đã, người thì nhất định phải bắt. Anh có chiến dịch, chắc chắn chúng tôi sẽ phối hợp, có điều không thể hấp tấp được. Đây là việc riêng. Chẳng phải tới giờ Đầu to và Trân Trân vẫn chưa biết đó sao?”
Đồng Chấn Hổ nói, “Việc riêng cái gì chứ! Đây là khiêu khích công khai!”
“Rồi rồi rồi!” Lưu Triệu bị anh ta phun mưa xuân đầy mặt, chỉ đành lau mặt, khoác vai anh ta vừa đi ra ngoài vừa nói, “Chúng ta bình tĩnh lại đã nào. Tôi nói chuyện này cho anh chủ yếu là để anh biết trong lòng thôi, đến việc này mà đám Hầu Nguyên Côn cũng dám làm thì có lẽ là sắp chó cùng rứt giậu rồi. Anh và các anh em đều phải cẩn thận chút.”
“Tôi sợ lão à!” Đồng Chấn Hổ hừ lạnh liên tục.
Thường Trấn Viễn đợi bọn họ đi xa mới hỏi, “Xác định là Hầu Nguyên Côn à?”
Cá nhỏ nói, “Gậy trúc tới công ty chuyển phát nhanh, tên và địa chỉ mà người gửi đồ điền vào đều là bịa đặt, song công ty có người nhận ra hắn là công nhân ở một công ty có quan hệ hợp tác gần đó. Vừa rồi bọn em điều tra rồi, đại diện luật pháp của công ty kia là em họ của vợ Hầu Nguyên Côn.”
Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Ẩu thật.” Làm chuyện như này thì phải tính toán chu đáo, chưa chu đáo được thì phải nhịn lại đã.
“Đây gọi là lưới trời ***g lộng.” Cá nhỏ đưa tập tài liệu trong tay cho Lăng Bác Kim, “Đã có báo cáo kiểm nghiệm vụ án chặt xác rồi, xác minh người chết đúng là Tưởng Hiểu đã mất tích nửa tháng. Đồ chứa xác là túi bạt bình thường, bên trong có vụn chả cá và bánh ngọt, có dấu hiệu đã qua sử dụng. Móng tay sót lại cũng xác minh thuộc về người chết, nhưng mảnh da trong móng tay thì là của người khác, đã giám định so sánh với người nhà bạn bè của người chết, không trùng khớp. Gần nơi xảy ra vụ án nhặt được một cái giầy thể thao mới, khớp với số giầy của người chết, là một nhãn hiệu không mấy tiếng tăm, trong thành phố chỉ có một đại lý, đây là địa chỉ.”
Lăng Bác Kim nhận lấy địa chỉ, “Giờ em qua hỏi coi có manh mối gì không luôn đây.”
“Tiện đó mang một suất bánh trứng về cho chị nhé.” Cá nhỏ mỉm cười.
Lăng Bác Kim quay sang nhìn Thường Trấn Viễn, “Sư phụ, đi thôi.”
Thường Trấn Viễn đang ngồi bắt tréo chân trên sô-pha đọc báo nghe vậy ngẩng đầu lên, “Ai bảo tôi sẽ đi thế?”
“Hôm qua em uống nhiều quá, chưa tỉnh rượu, không lái xe được.” Lăng Bác Kim nói vô tội.
Thường Trấn Viễn nói, “Hôm qua nhất định là cậu uống rượu công nghiệp rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Thể chất em đặc biệt.”
Thường Trấn Viễn, “Giống như vò rượu, có thể bịt rồi cất kín.”
Cá nhỏ nói, “Sư đồ hai người muốn trao đổi tình cảm thì trao đổi trên đường ấy. Em muốn bánh trứng làm đồ tráng miệng sau bữa trưa.”
“…” Nhân viên bán hàng chấp nhận số phận mà chép lại.
Gần một tiếng sau, Lăng Bác Kim tìm được Thường Trấn Viễn vừa mua hai cái áo ở quầy đồ hàng hiệu nam. “Sư phụ?”
Thường Trấn Viễn không hề xấu hổ nói, “Tìm được rồi à?”
Lăng Bác Kim nói, “Tìm được băng ghi hình kể từ mười ngày trước khi Tưởng Hiểu mất tích tới lúc tử vong, đủ cho chúng ta xem mấy ngày đó.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vậy đi thôi.”
“Đợi đã ạ. Còn phải mua bánh trứng nữa.” Lăng Bác Kim bất đắc dĩ xoay người, khóe mắt chợt lướt qua một bóng người quen thuộc, tới lúc quay đầu qua thì không thấy đâu nữa rồi.
“Còn chưa đi đi?” Thường Trấn Viễn dừng bước nhìn cậu.
Lăng Bác Kim nói, “Hình như mới rồi em thấy… chắc nhìn nhầm rồi.” Cậu lắc đầu.
Thường Trấn Viễn nhìn theo đường nhìn của cậu, đang tính nói thì di động trong túi vang lên. Hắn đành phải vừa nghe máy vừa đi ra ngoài.
“Dạo này sống thế nào?” Giọng nói của bố Thường từ đầu bên kia truyền tới.
“Tốt lắm ạ.” Thường Trấn Viễn nói.
Bố Thường nói, “Sống cùng với cái đứa mà con nói à?”
“…Vâng.”
Bố Thường im lặng một lúc mới nói, “Cũng được.”
Thường Trấn Viễn ngớ ra, không rõ câu “cũng được” của ông ta từ đâu nhảy ra nữa.
“Mấy ngày này có lẽ nhà họ Lịch có chút động tĩnh. Con,” Bố Thường ngừng một chút rồi nói, “Kết bạn kết bè phải thận trọng.”
…
Nhà họ Lịch sắp rung chuyển rồi à?
Thường Trấn Viễn nói, “Con biết rồi ạ.”