Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 114 : Có điều lấp liếm

Ngày đăng: 09:38 19/04/20


“Óe!” Những người khác nhảy ra.



Thường Trấn Viễn đứng xa nhất, một chân đứng trên bậu cửa, một chân đứng bên ngoài, chỉ huy từ xa, “Bỏ vào túi đã!”



Đồng sự nói, “La Trường Căn đi vệ sinh mà còn dùng di động à?”



Thường Trấn Viễn nói, “Anh đi vệ sinh dùng di động mà có thể cho được xuống dưới mông à? Anh đang thẩm du cho di động sao?”



“Phụt!” Những người khác quay đầu cười khúc khích.



Đồng sự mặt đỏ tai hồng, “Em nói thế thôi mà.”



Lăng Bác Kim bịt mũi kiếm một vòng trong nhà vệ sinh, thấy không có gì đáng nghi mới đi ra đóng cửa lại.



“Kiểm tra thêm nơi khác nữa đi.” Thường Trấn Viễn đứng ở cửa chỉ huy.



Rốt cuộc có một đồng sự nhịn không được mà rằng, “Lão Thường, sao anh cứ đứng đấy vậy?”



“Tôi đang suy nghĩ.”



“Suy nghĩ gì?”



Thường Trấn Viễn nói, “Vì sao La Trường Căn lại ném di động vào trong bồn cầu.”



“Vậy anh nghĩ ra chưa?”



“Nếu cậu không cắt ngang tôi thì sắp nghĩ ra được rồi đấy.”



Một đồng sự khác nói, “Việc này cần nghĩ nữa à, nhất định là trông thấy cảnh sát tới, muốn xóa sạch chứng cớ chứ sao.” Anh ta chỉ vào cái lỗ nhỏ trên chỗ báo dán cửa sổ, “Chẳng phải chỗ này có thể trông thấy bóng người sao?”



Thường Trấn Viễn nói, “Chứng cớ gì mà phải đợi người ta tới mới xóa?”



Đồng sự đó ngẩn ra.



Lăng Bác Kim cầm một cái quần bãi biển từ trong phòng đi ra, “Có thể thấy là tâm trạng gã khi ấy rất thảnh thơi, vì vậy mới vội vàng ném di động vào trong bồn cầu định xả trôi, song nào ngờ….”



“Tắc rồi.” Người khác trăm miệng một lời cười nói.




Cá nhỏ nói, “Chộ ôi! Anh che giấu chân tướng sự thật, biết chuyện không báo, bao che hung thủ, làm trò man trá mà chúng tôi vẫn chưa đập bàn đây này, anh đập cái gì chứ?”



La Trường Căn nói, “Tôi…”



Lưu Triệu nói, “Thành khẩn là lối thoát duy nhất cho anh. Anh nên biết những chuyện anh khai báo trước đó sẽ tạo thành hậu quả thế nào. Vốn nể tình anh khai báo trung thực, thái độ thành khẩn, có thể xin quan tòa giảm nhẹ khung hình, nhưng nếu anh từ chối khai báo những vấn đề mấu chốt thì những điều anh khai trước đó đều uổng công cả thôi.”



Thường Trấn Viễn nói, “Thành Vân Mạt tìm sát thủ là chủ ý của chị ta thật sao?”



La Trường Căn nhíu mày, “Ý là sao?”



Thường Trấn Viễn nói, “Tuy Thành Vân Mạt trước sau đi theo Diêu Khải Long và Triệu Thác Đường, nhưng bản thân chị ta chưa từng tham dự bất cứ hành động phạm tội phạm pháp nào. Nếu không có người ở bên hướng dẫn…”



“Tôi không làm thế!” La Trường Căn nói từng chữ một, “Chị dâu nghĩ tới cảnh ngộ của chính chị ấy với cả những chuyện Diêu Khải Long làm năm xưa mới có ý nghĩ đó. Không liên quan tới tôi!”



“Thật sao?” Thường Trấn Viễn cười lạnh lùng, trong mắt có luồng tà khí.



La Trường Căn nhìn mà lạnh ớn người. Vốn gã ăn chắc bản thân không thể bị phán tử hình, nhưng tình hình hiện giờ, ai biết đám cảnh sát này có hại hắn không? Nhỡ gộp cả cái chết của Thành Vân Mạt lên đầu gã…



Một người khi chột dạ rất dễ dàng hốt hoảng, mà lúc hốt hoảng thì trí tưởng tượng sẽ rất phong phú. Nhiều chuyện người khác vẫn chưa tính tới thì gã đã nghĩ kỹ cả trình tự giùm đối phương rồi.



“Đúng vậy. Bọn họ đã chết rồi.” Cuối cùng La Trường Căn tự mình căng đứt sợi dây cung cuối cùng của bản thân.



Lưu Triệu nhìn sang Thường Trấn Viễn, vẻ như đang bày tỏ lời khen dành cho hắn, dù sao từ đầu tới cuối chỉ có mình Thường Trấn Viễn kiên trì rằng năm người kia đã bị kẻ khác diệt khẩu. Ông ta nói, “Chết thế nào?”



La Trường Căn vươn tay, định xin điếu thuốc thì thấy Thường Trấn Viễn chủ động ném thuốc sang. Gã cho thuốc vào trong miệng, châm lửa rít một hơi mới nói, “Anh Triệu thừa lúc đám lão Tứ đi tìm ống dẫn hút xăng trong ô-tô ra phóng hỏa, gọi điện cho Hầu Nguyên Côn, cho lão biết tạng người tướng mạo của đám lão Tứ, với cả nơi dừng chân nữa. Sau khi gửi chị dâu lại cho tôi thì bảo tôi đi trước.”



Lưu Triệu nói, “Vì sao lại giết người làm?”



La Trường Căn nói, “Có lẽ là vì bà ta tận mắt trông thấy đám lão Tứ phóng hỏa. Thật sự là lão Tứ giết người. Lúc tôi đi xuống đã thấy thi thể bà ta nằm ngang ở đó.



Lưu Triệu nói, “Nói tiếp đi.”



“Đám lão Tứ lấy xăng quá lắm, tôi chạy xe được một nửa thì cạn xăng, hết cách, tôi đành gọi Lương Nhuận Phát tới, mượn xe anh ta.” La Trường Căn nói, “Sau đó, tôi tìm em rể tôi, cũng chính là Trần Viễn, bảo nó nhờ bạn ra mặt thuê cái phòng cho tôi ở.”



Lưu Triệu nói, “Anh lừa vợ của mấy người lão Tứ thế nào?”