Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 35 : Chiến dịch săn nhạn
Ngày đăng: 09:36 19/04/20
Lúc bọn họ đi vào, phòng họp chi chít người ngồi.
Thường Trấn Viễn đi theo Cá nhỏ bon chen tới phía cuối mới trông thấy một hàng ghế trống bên Gậy trúc.
Đầu to quay lại nhìn tấm bảng trắng, nói rì rầm, “Biết xa thế này thì đã mang kính viễn vọng tới rồi.”
Gậy trúc nói, “Không thì cậu ra cạnh cửa đứng đi.”
Đầu to nói, “Nếu không sợ đầu em chắn tầm nhìn của mấy người thì em vô tư đi.”
“Suỵt.” Cá nhỏ ra dấu tay, cục trưởng dẫn hai đội trưởng đội phòng chống ma túy và đội cảnh sát hình sự đi vào.
Đội trưởng đội phòng chống ma túy tên là Đồng Chấn Hổ, biệt danh Lão Hổ, quả thật bộ dáng nhìn rất oai phong. Chiều cao một mét tám mươi tám, cơ bắp cuồn cuộn, dù mặc áo pô-lô cũng không giấu được cảm giác cơ bắp săn chắc ở bả vai cánh tay, vừa đi vào liền át hết người trong phòng họp. Lưu Triệu cao một mét bảy mươi bảy đứng bên cạnh anh ta nhìn như dậy thì dang dở vậy.
Quy tắc cũ, buổi họp kiểu này để cục trưởng ra mặt nói mở màn trước cái đã.
Đầu to ngả ra sau tính chợp mắt.
Cá nhỏ cầm di động đã để chế độ yên lặng sẵn ra bắt đầu chơi trò chơi.
Thường Trấn Viễn thấy vậy cũng điều chỉnh tư thế thoải mái nhắm mắt dưỡng thần.
Ai ngờ cục trưởng nổi tiếng Vua nước bọt xưa giờ lần này chỉ mất hai phút đã nói xong lời dạo đầu, dành thời gian lại cho Đồng Chấn Hổ.
Đồng Chấn Hổ đi lên chưa nói năng gì đã ném một chồng ba cái rổ lên mặt bàn, “Nộp di động.”
Phía dưới ồ lên kinh ngạc.
Ba đội viên đội phòng chống ma túy đứng lên, chia rổ ra bắt đầu đi thu từng hàng một.
Lưu Triệu cười híp mắt nói một câu, “Biết hiện tại mọi người dư dả, ai có hai ba cái di dộng thì mau lấy ra khoe tí đi.”
Đầu to vừa lấy di động ra tắt máy, vừa nhỏ giọng nói, “Định hành động đấy à?”
Vương Thụy nói kích động, “Lần này nhất định là hành động lớn!”
Đầu to nói, “Lúc trước có nghe thấy phong thanh gì đâu.”
Di động nhanh chóng xếp đầy ba cái rổ.
Đồng Chấn Hổ quét mắt qua, nói lạnh lùng, “Còn ai chưa nộp không?”
Phía dưới lặng như tờ.
Đồng Chấn Hổ, “…”
Vu Khải và Tôn Húc Đông đứng cạnh anh ta nghệch ra, có vẻ cũng tức bởi thái độ ngang ngược của hắn, nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc so đo chuyện thế này, bọn họ đàng phải ngượng nghịu đi theo.
Lưu Triệu biết tuổi của Thường Trấn Viễn thì mấp máy miệng, sau đó làm như không có việc gì nhìn những người khác trên danh sách.
Thường Trấn Viễn tới bãi đỗ xe, trông thấy năm chiếc xe đỗ cạnh nhau, cửa đều để mở, trong đó có một con xe dán biệt hiệu Lão Nhị ở trên. Hắn ngồi vào, phát hiện chìa khóa đã tra sẵn trong ổ rồi. Hắn tiện tay khởi động xe, sau đó bật đèn nóc xe lên, rút tờ giấy trong bì thư ra.
Lăng Bác Kim, Vu Khải và Tôn Húc Đông theo vào, đều sán đầu lại.
Lăng Bác Kim hỏi, “Sư phụ, nhiệm vụ gì thế?”
Thường Trấn Viễn nói, “Đứng đường.”
“…”
Trong giai đoạn đầu của công cuộc cải cách cởi mở, đường đông Giải Phóng cũng từng một thời huy hoàng, nhưng khi kiến thiết thành thị dần chuyển về hướng tây nam thì con đường này dần vắng đi, nhất là sau khi bến cảng sửa sang lại, con đường này liền càng thêm hoang vắng.
Thường Trấn Viễn lái xe tới góc khá tối giữa đèn đường với đèn đường, tắt máy.
Bức thư kia được chuyền một lần từ Thường Trấn Viễn tới Lăng Bác Kim tới Vu Khải tới Tôn Húc Đông, phía trên đích xác chỉ có địa chỉ, còn hành động cụ thể thì viết nghe thông báo.
Bốn tên đàn ông rúc trong một cái xe con tối lửa tắt đèn, ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi không tự tại, nhất là trong bọn họ có một nửa nhân số là người lạ nom quen quen.
Ngồi yên được năm phút, Lăng Bác Kim cuối cùng phá vỡ yên lặng, “Tối nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
Tôn Húc Đông và Vu Khải nhìn nhau.
Vu Khải nói, “Việc này không dễ nói đâu.” Anh ta bảo không dễ nói, nhưng mông lại dịch về trước, hiển nhiên là định nói ra rồi.
Thường Trấn Viễn đột nhiên nói một câu, “Có người vận chuyển ma túy tới à?”
Vu Khải không ưa Thường Trấn Viễn, đáp một tiếng không nóng không lạnh, “Anh biết là ai à?”
“‘Băng gia’ phỏng?” Băng gia chính là trùm ma túy Philippines.
Vu Khải và Tôn Húc Đông kinh ngạc nhìn hắn.
[1] Trâu Cường nói: “Cho vợ ‘đánh một cú’ (điện thoại)” Vì Đồng Chấn Hổ đang cáu nên Lưu Triệu giải vây, chơi chữ lời anh ta thành “Không đánh một cú điện thoại về cho vợ thì để vợ đánh một cú.”
[2] Lão nhị: tiếng lóng chỉ bộ phận sinh dục nam giới.