Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 38 : Bữa tối ba người

Ngày đăng: 09:36 19/04/20


Thường Trấn Viễn nhân giờ cơm trưa gọi điện lại.



Thư ký Liêu không bắt máy, vang hai tiếng liền tắt đi, tới một rưỡi chiều mới gọi lại.



Thường Trấn Viễn đang đi vệ sinh, thắt quần xong mới nghe máy.



“Ngại thật, hai ngày nay chú bận quá, mãi không có thời gian gọi cho cháu.” Thư ký Liêu nói, “Thường ủy Sở hai hôm trước có nhắc tới cháu, hỏi cháu dạo này thế nào, có vẻ là quan tâm cháu lắm đấy.”



Thường Trấn Viễn lấy làm lạ. Qua thái độ sốt sắng rời đi của Sở tiểu thư, hắn tưởng gặp mặt xong là đường ai nấy đi, không có dính dáng gì nữa, ai mà ngờ lại còn tiếp nữa? Lẽ nào Sở tiểu thư bỏ đi là để lạt mềm buộc chặt? Vậy thì không có chuyện không nói lấy một câu tạm biệt, gây cho đàng trai ấn tượng không lễ phép được.



Hắn ngơ ngác ngắn thôi, nhanh chóng nghĩ tỏ duyên cớ. Thư ký Liêu nói là thường ủy Sở, không hề nhắc tới Sở tiểu thư, việc này nói rõ sự tiếp tục của mối quan hệ này được khống chế trong tay thường ủy Sở. Khiến một thường ủy tỉnh ủy biệt đãi như vậy, thậm chí sẵn sàng làm trái ý con gái, có thể thấy được địa vị của ông bố đằng sau hắn sẽ không quá nhỏ.



Nếu như vậy thì hắn cũng không cần tiếp tục lá mặt lá trái, trực tiếp nói, “Cháu thấy cháu với Sở tiểu thư không hợp.”



“Chuyện duyên phận quả thật là khó nói.” Thư ký Liêu không tiếc gì cả, đổi giọng, “Tối nay có thời gian không, ra gặp nhau đi. Chú đặt chỗ ở Shangri-La rồi, đến thì gọi cho chú.”



Chỗ đã đặt rồi chứng tỏ không cho hắn cơ hội cự tuyệt.



Thường Trấn Viễn cũng không từ chối, “Được ạ.”



Thư ký Liêu nghe vậy không nói nữa, chỉ dặn nhất định phải tới.



Thường Trấn Viễn thầm nghĩ, Giờ hắn ăn lương chính phủ, nếu lúc ấy có việc thì cũng chẳng trách được hắn. Song thư ký Liêu hẹn gấp như vậy, nhất định là có chuyện gì quan trọng. Hắn chẳng buồn nghĩ, dù sao tới tối sẽ biết thôi.



Lưu Triệu và Đồng Chấn Hổ bị vít trong văn phòng cục trưởng một buổi chiều.



Đám Thường Trấn Viễn liền trở thành ruồi mất đầu, ai qua phòng khác thì qua phòng khác, ai ngủ thì ngủ, ai ra ngoài đi dạo thì đi dạo. Cho tới lúc tan tầm, Lưu Triệu vẫn chưa được thả ra, bọn họ liền vui vẻ dọn đồ đi về.



Xe mô-tô của Đầu to chỉ chở được một người, hiện tại tất nhiên tặng cho người ở chung với anh ta là Vương Thụy. Vương Thụy thì cảm thấy hơi xấu hổ, nói lần chần, “Hay là em đi với Bác Kim, anh Tiêu đi với Đầu to đi.”



Thường Trấn Viễn khoát tay nói, “Không được, tôi đi chỗ khác rồi.”



Đầu to nói, “Hở? Hôm qua quần quật cả một tối cậu còn không về ngủ mà đi đâu hành xác nữa? Lát nếu chẳng may có nhiệm vụ gì, anh sợ cậu không mở mắt nổi đâu.”



Thường Trấn Viễn nói, “Mắt tôi mở một nửa vẫn còn to hơn anh mở hết, anh khỏi lo.”
Thường Trấn Viễn miệng thì nói, “Sao vậy được chứ.” Đầu không khỏi liên tưởng tới tên xui xẻo tông người bỏ trốn bị bắt lại kia. Nếu nhớ không lầm, chỗ dựa mà tên đó lôi ra là phó thị trưởng thành phố này? Liên hệ tới thân phận của thư ký Liêu, trong lòng hắn tức thì sáng tỏ.



Thư ký Liêu nói, “Cháu biết đám cháu với văn phòng tòa thị chính bên chú cách nhau xa thế nào rồi đấy, đợi báo cáo công tác tới tay chú cũng chẳng biết là ngày tháng năm nào nữa, thế nên chú muốn hỏi thăm trước từ phía cháu. Vụ tai nạn giao thông mà hôm qua bên cháu bắt gặp, rốt cuộc là tình hình thế nào? Cháu có biết không?”



Thường Trấn Viễn gật đầu. Biết quan hệ của thư ký Liêu và thằng ranh tông người kia rồi thì đương nhiên hắn sẽ không nói mấy câu đại loại như tên đó sa lưới mình có công đầu, vì vậy nói qua loa, “Lúc nghi can bị bắt, cháu ở ngay hiện trường.”



Thư ký Liêu nói, “Cháu trông thấy cậu ta tông người à?”



“Cái đó thì không ạ.” Thường Trấn Viễn nói, “Cháu chỉ chứng kiến quá trình cậu ta bị bắt giữ thôi.”



Thư ký Liêu nói, “Cháu nói cụ thể đi.”



Thường Trấn Viễn nói ngắn gọn ra.



Thư ký Liêu nói trầm ngâm, “Lúc ấy đám cháu lái xe cảnh sát à?”



Thường Trấn Viễn nói, “Xe cháu đi thì không phải, xe xuất hiện lúc sau thì đúng.” Hắn nói xong, trong lòng chấn động. Lúc hắn lái xe đuổi người đêm qua không hề nói rõ thân phận, trên xe cũng không có ký hiệu của xe cảnh sát, sau cùng hắn ép thân xe ngăn trước mặt đối phương, có thể nói là gây ra một sự uy hiếp nhất định cho an toàn tính mạng của đối phương, có bị xem là chấp pháp sai lầm không?



“Ừm, vậy chú biết tình hình rồi.” Thư ký Liêu thấy bầu không khí ngưng trọng, nhanh chóng cười chuyển đề tài.



Thường Trấn Viễn đang do dự có cần nói thẳng chuyện mình là người lái cái xe đó ra không, để tránh thư ký Liêu làm căng chuyện này, nhưng tới tận lúc ăn cơm xong hắn vẫn không tìm được cơ hội để nói tới chuyện đó, đành phải nhịn lại, dù sao nếu có truy cứu thật thì kẻ dính đạn đầu tiên chính là tổng chỉ huy của chiến dịch săn nhạn, Đồng Chấn Hổ.



Ăn cơm xong, thư ký Liêu vội đi, trọng trách đưa Thường Trấn Viễn về nhà liền rơi vào Lịch Sâm.



Thường Trấn Viễn nhớ tới ánh mắt lúc nãy của Lịch Sâm, tự dưng hơi khó chịu, vốn định từ chối, nhưng gió bên ngoài thật sự rất lạnh, hắn nuốt câu từ chối lại, yên lặng ngồi vào xe.



Lịch Sâm tiện tay bật nhạc lên.



Khác với thứ âm nhạc heavy metal khiến tai người ta đau nhức của Lăng Bác Kim, Lịch Sâm mở khúc đàn tranh, du dương êm tai, khiến người ta vô thức thả lỏng tâm tình.



Thường Trấn Viễn điều chỉnh chỗ ngồi, nhắm mắt lại. Hắn làm thế chẳng khác gì cự tuyệt nói chuyện cả.



Lịch Sâm nhìn hắn một cái, không nói năng gì khởi động ô tô.