Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 40 : Quyết tâm giảm béo
Ngày đăng: 09:36 19/04/20
Xe cứu thương tới cũng nhanh.
Nhưng Thường Trấn Viễn đau tới nỗi gần như ngất đi rồi, bị người ta chuyển tới chuyển lui mà không có phản ứng gì, chỉ nhớ Lăng Bác Kim mặc một cái áo da màu đen, khóa hình giọt lệ màu bạc, thỉnh thoảng lúc lắc ở trước mắt hắn, khiến người ta phiền chán.
Sau đó càng lúc càng nhiều người tới tới lui lui, bên tai thi thoảng có người nói chuyện, có vài lời là nói với hắn, có vài lời không phải nói với hắn, còn một cái tay sờ chân hắn, bị hắn gạt phắt ra. Song những chuyện này hắn đều không quan tâm, dù sao cũng tới bệnh viện rồi, người và tiền liền trở thành cá trên thớt, chờ bị làm thịt là được rồi. Hắn chỉ chú ý cái khóa với cái áo khoác kia lúc có lúc không, tâm tình không khỏi trở nên bực bội.
Trong lúc mê man, không rõ ai vịn hắn dậy rồi đưa một tờ giấy, bảo ký tên.
Thường Trấn Viễn rủa khẽ một tiếng, tay của người kia để ngay trên vết thương của hắn.
“Ký đi chứ, ký rồi mới phẫu thuật được.” Người nọ giục.
Thường Trấn Viễn nhìn ra chung quanh, toàn là người lạ, “Hòa thượng đâu?”
Người nọ phụt cười, “Chỉ nắn lại xương thôi, không chết người được, không cần hòa thượng cúng bái siêu độ đâu.”
Thường Trấn Viễn lạnh lùng trừng mắt.
Người nọ bị vẻ âm trầm trong mắt hắn dọa giật thót.
Lăng Bác Kim nghe điện thoại xong trở về, liền trông thấy Thường Trấn Viễn tóc tai bù xù ngồi tựa vào một người ở trên giường, một tay cầm đơn chấp thuận giải phẫu, vẻ mặt mờ mịt. “Sư phụ!” Cậu gọi một tiếng.
Ánh mắt Thường Trấn Viễn liếc qua, tay nhanh chóng ký tên.
Người đang đỡ hắn rút tờ giấy ra, nói ngạc nhiên, “Không phải anh tên là Thường Trấn Viễn sao? Cái anh ký giống như là…”
Thường Trấn Viễn bị dọa túa mồ hôi lạnh, thần trí chợt tỉnh táo lại, chộp lại tờ đơn chấp thuận. Hai chữ rồng bay phượng múa trên đơn chấp thuận, kẻ khác không nhìn ra, nhưng trong mắt hắn lại là chữ Trang Tranh không thể nào rõ ràng hơn được nữa.
Lăng Bác Kim đi tới, “Sư phụ, sao thế ạ?”
Thường Trấn Viễn cúi đầu, thêm vài nét loạn xạ trên “Trang Tranh”, ép hai chữ rồng bay phượng múa thành ba chữ không rõ ràng.
Người phía sau hắn kêu lên, “Anh bệnh nhân, anh không thể dùng chữ ký linh tinh để né trách nhiệm đâu.”
Lăng Bác Kim cười nói, “Sư phụ em bị thương, chắc chắn là không thể ký tên như lúc thường được. Yên tâm đi, đây chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi, có trách nhiệm gì mà phải phụ trách chứ, chắc chẳng tới nỗi xảy ra sự cố điều trị đâu nhỉ.”
Người nọ không ngờ miệng cậu lại lợi hại như vậy, vươn tay rút tờ giấy rồi đi.
Anh ta đi một cái là thân thể Thường Trấn Viễn mất chỗ tựa, không khỏi ngã ra sau.
Lăng Bác Kim tay nhanh mắt lẹ, nhào qua một tay đỡ hắn một tay chống tường để đỡ sức nặng của hai người.
Đầu to nói ngượng ngùng, “Ờm.” Anh ta nói thì nói vậy nhưng mắt vẫn hau háu nhìn người ta, cô ta đi chỗ nào thì dán mắt vào chỗ đó.
Vừa đúng lúc Lăng Bác Kim đi vào, bước chân vốn đang sải bước về phía cửa của y tá lập tức giảm một nửa, giả vờ lơ đãng nhìn cậu đi tới bên giường Thường Trấn Viễn mới bước nhanh ra ngoài.
Vương Thụy cười nói, “Sư phụ, anh khỏi nhìn nữa, người ta thích người xuất gia.”
Đầu to trừng Lăng Bác Kim một cái, tức thì phì cười, “Về sau bảo sếp Lưu lúc nhận người chú ý chút, ai đẹp trai quá thì không lấy.”
Lăng Bác Kim mờ mịt nhìn ánh mắt trêu tức của Vương Thụy, quay đầu bày mấy món như thau rửa mặt cho Thường Trấn Viễn xem, sau đó mới bỏ vào gầm giường.
Thường Trấn Viễn nói, “Đặt lên bàn đi.”
Lăng Bác Kim lại cho lên.
Đầu to nhìn Thường Trấn Viễn, chợt nói, “Kỳ thật nhìn kỹ A Tiêu cũng không tệ đâu.”
Vương Thụy can, “Sư phụ, anh đừng bụng đói ăn quàng chứ.”
Đầu to lắc đầu nói, “Không, anh đang nghĩ coi khi nào Hòa thượng mới nốc thành bộ dạng của A Tiêu.”
Thường Trấn Viễn, “…”
Vương Thụy quay đầu cười ầm lên.
Lăng Bác Kim vốn đang cho tay trong túi áo định cầm cái gì đó ra, nghe vậy lại nhét cái thứ lôi ra được một nửa rồi lại.
Thường Trấn Viễn tinh mắt, “Trong tay cậu có gì vậy?”
Lăng Bác Kim bất đắc dĩ lấy ra.
Sô-cô-la Dove.
Cậu giải thích, “Nghe bảo ăn chút sô-cô-la có thể giảm đau.”
Đầu Vương Thụy không hề quay lại, vai cậu ta cũng không hề ngừng rung.
Đầu to chú ý tới ánh mắt Thường Trấn Viễn lia tới, ho khan nói, “Thì, cũng là tấm lòng của đồ đệ cậu mà.”
Thường Trấn Viễn, “…” Tấm lòng cái con khỉ! Rồi sẽ có ngày hắn cho bọn họ biết thế nào là cơ bụng tám múi!