Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 48 : Khách trọ và khách khứa
Ngày đăng: 09:37 19/04/20
Tới buổi chiều, Lưu Triệu lại bị cục trưởng gọi đi họp trên thành phố, những người còn lại đành phải nghe Gậy trúc chỉ huy vùi đầu viết cảm nhận. Trong đó, người viết khổ nhất không ai qua được Thường Trấn Viễn.
Lăng Bác Kim viết khá nhanh, gần như xong cùng lúc với Gậy trúc.
Gậy trúc lộ vẻ tán thưởng, phải biết rằng trước khi Lăng Bác Kim tới, đại bộ phận báo cáo trong đội đều do anh ta hoàn thành, giờ phát hiện ra một mầm non triển vọng như vậy thì đương nhiên phải che chở bồi dưỡng nhiều hơn. Anh ta đang định khích lệ mấy câu thì đã thấy Lăng Bác Kim quẩy mông đi tới trước mặt Thường Trấn Viễn rồi.
“Sư phụ.” Lăng Bác Kim cười híp mắt hỏi, “Viết thế nào rồi ạ?”
Nhức đầu!
Thường Trấn Viễn hằn học nhìn đống tài liệu Gậy trúc cung cấp với đám câu từ quan trọng nhất thiết phải đề cập tới mà anh ta dùng bút đỏ gạch ra.
Lăng Bác Kim nhìn tờ giấy trắng to tướng chỉ có hai hàng chữ ẩu tả, ho khan một tiếng, “Có cần…”
Cậu chưa nói dứt, giấy đã tới trước mặt rồi.
Đầu to cảm khái, “Cùng là đồ đệ, sao đồ đệ nhà người ta lại hiếu thuận vậy chứ?”
Vương Thụy gục gặc đầu, “Đúng thế đúng thế.”
Đầu to ngạc nhiên nhìn cậu ta, lẽ nào bữa cơm trưa đắp hết lên mặt cậu ta rồi sao?
Vương Thụy ôm cả giấy lẫn bút sang chỗ Lăng Bác Kim, ha hả cười ngố.
Lăng Bác Kim buồn cười nhìn cậu ta, “Bỏ xuống đi.”
“Thế mới là anh em chứ!” Vương Thụy nhanh chóng bỏ bút xuống, ôm chầm lấy cậu.
Đầu to nói, “Ôm suông đã là gì, dâng môi thơm lên.”
Cá nhỏ cười to.
Gậy trúc cũng không nhịn được nữa ngẩng đầu lên.
Vương Thụy nghiêm túc nhìn mặt Lăng Bác Kim, “Sáng này ông rửa chỗ nào sạch nhất?”
Lăng Bác Kim nói, “Khăn mặt.”
Đầu to phụt cười, “Tiểu đồ đệ à, chán cậu quá, muốn dâng môi thơm lên mà người ta chẳng có thèm.”
Vương Thụy đứng lên, đi sang phía anh ta, “Hay là sư phụ nhận em đi?”
Đầu to lập tức nhào vào đằng sau Thường Trấn Viễn, nói, “Đừng, anh có anh em của anh rồi.”
Khóe mắt Thường Trấn Viễn giật giật, có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Đầu to ôm vai hắn, hí hửng nhìn hắn nói, “Ông bạn, hay là mình mi một cái để các đồ đệ học tập nhỉ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu tôi nói không thì sao?”
Đầu to đưa giấy bút sang, cười lấy lòng, “Vậy thì bảo đồ đệ của cậu viết luôn phần của anh đi.”
Thường Trấn Viễn liếc anh ta, “Chỉ anh biết thương đồ đệ à?”
Lăng Bác Kim bớt thời giờ ngẩng đầu cười với hắn.
Thường Trấn Viễn hừ lạnh trong lòng. Nếu không phải sợ cậu mệt quá làm hỏng chuyện nằm vùng thì hắn còn lâu mới đi quan tâm ba cái việc không đâu này, cho cậu mệt chết mới tốt.
Tới tòa nhà đã là năm sáu giờ rồi.
Từ cửa sổ mở toang ở mỗi nhà mỗi hộ đều truyền tới mùi đồ ăn.
Bụng Đầu to vang lên ùng ục.
Vương Thụy nói, “Chẳng kịp nấu cơm nữa, nhà còn mấy gói mì, ăn tạm nhé?”
Đầu to nhìn sang Thường Trấn Viễn, “Ăn chung nhé?”
“Được.”
Hắn và Lăng Bác Kim đều bị thương ở chân, nếu tự làm thì nấu xong chắc dùng để ăn khuya cũng được.
Vương Thụy làm rất mau lẹ, thả bảy vắt mì, chưa được một lúc đã sôi rồi.
Đói ăn gì cũng thấy ngon, huống chi Vương Thụy còn cho thêm trứng gà lạp xưởng, mì nở ra cái là nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ.
Đầu to đứng lên nói, “Tôi đưa các cậu lên tầng nhé?”
Vương Thụy cầm đũa gõ lên bàn, “Sư phụ rửa bát.”
Đầu to nói, “Đừng gõ đừng gõ, nghèo bây giờ!”
“Sư phụ rửa bát…” Vương Thụy tiếp tục léo nhéo.
Lăng Bác Kim cười nói, “Em vịn sư phụ lên là được rồi ạ.”
Thường Trấn Viễn dùng ánh mắt không hề tin tưởng nhìn cái chân bị thương của cậu.
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ yên tâm, nếu anh té cầu thang, nhất định em sẽ đỡ được anh.”
Thường Trấn Viễn cười ngoài mặt, “Bây giờ có phải cậu rất mong tôi ngã một phát thử coi đúng không?”
Lăng Bác Kim giả ngu nói, “Em đi sau sư phụ, nếu sư phụ ngã thật thì em làm đệm lưng.”
“Hai thầy trò các cậu bơn bớt sến súa đi. Xùy xùy xùy, anh còn phải rửa bát đây.” Đầu to mất kiên nhẫn xua bọn họ đi.
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đứng dậy lên tầng.
Lăng Bác Kim quả nhiên đi sau hắn như đã nói.
Thường Trấn Viễn nghiêm túc cân nhắc xem có cần ngã cái cho biết, nếu có thể trực tiếp đè chết…
Ít nhiều gì cũng xả được cơn nghẹn trong lòng.
Ngay lúc hắn nghĩ trái nghĩ phải thì đã đi tới cuối cầu thang rồi, hắn tính lấy chìa khóa ra bỗng cảm thấy ánh sáng đằng trước bị che đi, không khỏi nhíu mày nhìn qua. Chắc không phải ba ông anh của bà Tiêu kia lại tới đâu nhỉ?
Lịch Sâm mỉm cười nói, “Xem ra tôi tới đúng lúc thật.”
Thường Trấn Viễn hơi ngẩn ra rồi lại bình thường trở lại. Từ lúc nói cho gã biết số nhà thì hắn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị tới nhà làm phiền rồi.
Ánh mắt Lịch Sâm lướt qua vai hắn trông thấy Lăng Bác Kim đi đằng sau, ánh mắt lập lòe, “Vị này là…”
Thường Trấn Viễn chống nạng đi sượt qua hắn, nói dửng dưng, “Khách trọ.”