Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 5 : Vận mệnh lệch quỹ đạo

Ngày đăng: 09:36 19/04/20


Lưu Triệu nói, “Có ai khác đã tới hiện trường không? Bảo vệ của cao ốc đâu? Có người nào khác mục kích không?”



Cá nhỏ nói, “Tình huống thế này thì khẳng định là đội phòng cháy chữa cháy tới trước tiên, có điều thế lửa không lớn nên không cháy to. Bảo vệ báo cảnh sát xong thì vẫn luôn ở phía dưới, em đã ghi khẩu cung rồi, cái gì cũng kêu không biết. Song em cũng cho người đi lấy băng ghi hình việc ra vào mấy tháng gần đây của cao ốc rồi, hy vọng là có chút manh mối.”



“A Tiêu, cậu đi đâu vậy?” Đầu to đột nhiên hô với về phía Thường Trấn Viễn đang lên cầu thang đi tới phòng ngủ, “Tới giúp anh một tay đi chứ.”



Thường Trấn Viễn nhíu mày, rõ ràng là khó chịu với việc anh ta cứ kêu to gọi nhỏ. Hắn dừng chân lại, quay đầu nói với anh ta, “Tôi tới phòng ngủ xem đã.”



Đầu to thắc mắc, “Sao cậu biết phòng ngủ ở trên tầng?”



Gậy trúc nói, “Phòng ngủ đúng là ở tầng trên.”



Đầu to càng kinh ngạc.



Thường Trấn Viễn nói, “Bình thường phòng ở có kết cấu thế này thì phòng ngủ luôn xếp ở trên tầng.”



Đầu to nói, “Ở tầng áp chót không nóng à?”



Gậy trúc cười bảo, “Kẻ có tiền chạy điều hòa 24/24, sợ gì nóng chứ?”



Đầu to lắc đầu, định gọi Thường Trấn Viễn lần nữa thì thấy hắn đã không còn ở cầu thang nữa rồi. Anh ta nói với Lưu Triệu đang đứng bên, “Sếp Lưu, em thấy hôm nay A Tiêu làm sao ấy.”



Lưu Triệu liếc nhìn anh ta, “Người ta đưa cả quýt cho cậu ăn rồi mà còn làm sao à?”



Đầu to nói, “Không phải mà. Sếp có thấy hôm nay hình như cậu ta rất… lạnh nhạt không?”



Cá nhỏ xen vào, cười hì hì bảo, “Anh từng thấy A Tiêu nhiệt tình khi nào thế?”
Thường Trấn Viễn gật đầu, đi ra góc vắng, lấy di động ra gọi cho tổng đài.



Một lúc sau, hắn trở về nói, “Tổng đài không chịu nói.”



Lưu Triệu nhìn hắn một cách quái dị, “Tới tổng đài mà tra. Đeo thẻ cảnh sát lên. Đi nhanh về nhanh.”



Thường Trấn Viễn bước nhanh ra ngoài để giấu đi sự xấu hổ và bất an chợt lướt trên mặt. Tuy đứng ở đây điều tra nguyên nhân tử vong, nhưng hắn vẫn vô thức coi bản thân như Trang Tranh, dùng góc độ của Trang Tranh để nhìn nhận vụ án này, hoàn toàn không quen với thân phận của cảnh sát —– thậm chí cả đời này có lẽ cũng không quen được.



Có điều hắn hiện tại cũng không tỉ mỉ nghĩ xem tương lai sẽ như thế nào. Điều duy nhất mà hắn muốn làm lúc này, là khiến những kẻ hại hắn chết không có chỗ chôn.



Giống như đã làm ở đời trước vậy.



Hắn chẳng trông mong gì cảnh sát có thể tìm được hung thủ. Bởi vì căn hộ của hắn ở đời trước cùng một thời gian cùng một địa điểm cũng bị nổ như vậy, cảnh sát không hề tìm ra được nghi phạm. Điều khác biệt duy nhất là, đời trước hắn nhận được một cuộc điện thoại từ một lão tiền bối trong giới xã hội đen, bảo hắn ra sân bay đón người. Cũng nhờ cuộc điện thoại này, hắn thoát được vụ nổ ở căn hộ. Từ đây, hắn coi Từ Tắc Thừa hôm đó vị tiền bối kia giới thiệu như ngôi sao may mắn, dốc sức bồi dưỡng, cũng mượn cơ hội thu lại quyền lực từ tay kẻ kia, cuối cùng khiến kẻ đó hai bàn tay trắng táng thân biển cả. Về việc này, cảnh sát cũng không hề biết gì.



Hai việc này khiến hắn chẳng hy vọng gì với chuyện cảnh sát phá án. Muốn báo thù, chỉ có thể tự thân vận động. Không, phải nói là, dù làm chuyện gì cũng chỉ có thể tự thân vận động. Khi hắn dốc sức bồi dưỡng Từ Tắc Thừa, sao có thể lường được, kẻ vô tình cứu mình kia chẳng những là cảnh sát nằm vùng, mà còn lấy mạng của mình ba năm sau?



Thường Trấn Viễn ngồi trên taxi, tay túm chặt quần.



Hắn không biết lần này có vấn đề ở đâu. Từ Tắc Thừa nên xuất hiện lại không xuất hiện, nhưng chuyện này đã làm rối loạn toàn bộ trình tự và hy vọng của hắn. Trang Tranh đoản mệnh mất ba năm, có phải đồng nghĩa với việc, vận mệnh của kẻ đó cũng thay đổi theo?



Con đường báo thù dường như trở nên vô cùng gian nan.



[1] ≈ 532.000.000 Vnd



[2] ≈ 35.000.000 Vnd