Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 52 : Nội ứng Lăng và ông trùm Triệu

Ngày đăng: 09:37 19/04/20


Lăng Bác Kim vừa định nâng tách lên, nghe vậy cái tách rơi đánh cạch xuống bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Cậu làm như bị kinh hãi nhìn ra cửa và tủ quầy, phát hiện không có khách mới vào cũng không có người chú ý tới nơi này mới thoáng thở phào, quay đầu tiếp tục ngẩn người nhìn lá trà. Nhưng bàn tay không ngừng cọ xát viền ngoài của tách trà để lộ sự sục sôi và bất an trong lòng cậu.



“Không quyết định được thì để Z đàm phán với tôi.” Triệu Thác Đường ra vẻ muốn đứng lên.



Lăng Bác Kim vội ngẩng đầu, “Anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”



Triệu Thác Đường nhổm nửa người lên, hai chân hơi khuỵu lại, người nghiêng về trước, đường nhìn vừa khéo trùng với đường nhìn của Lăng Bác Kim.



Người trẻ tuổi này có một đôi mắt rất đẹp rất trong.



Đây là ấn tượng đầu tiên của Triệu Thác Đường. Đương nhiên, gã sẽ không vì đôi mắt này mà nảy sinh thiện cảm với chủ nhân của đôi mắt, ý nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu gã là, đây là một người trẻ tuổi rất dễ khống chế.



Gã ngồi trở lại, “Cậu muốn bao nhiêu?”



Lăng Bác Kim lúng túng cúi đầu nhìn ngón tay, dường như đang cân nhắc xem bao nhiêu mới phù hợp.



“Một triệu có đủ không? Hoặc là hai triệu? Cậu muốn bao nhiêu?” Triệu Thác Đường hỏi dửng dưng, không hề cảm thấy con số mình đưa ra tạo thành trùng kích cỡ nào cho người trẻ tuổi ngồi đối diện.



Lăng Bác Kim ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn nổi lên hai rặng mây phơn phớt đỏ, “Tôi…”



Cậu mới nói một tiếng đã bị Triệu Thác Đường gián đoạn chẳng nể nang, “Dựa vào đâu mà cậu cảm thấy bản thân đáng giá này nhỉ?”



Mắt Lăng Bác Kim mở hơi lớn, màu phớt đỏ nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, giống như ráng chiều, tràn thẳng tới mang tai.



“Thế này đi.” Triệu Thác Đường lấy kính mát ra, nghĩ một chút rồi nói, “Đúng lúc công ty tôi đang tuyển người, tôi giới thiệu cậu tới, mỗi tháng lương cứng năm ngàn, tiền thưởng thì xem biểu hiện của cậu rồi tính sau. Mỗi cuối năm đều có hoa hồng, chỉ cần làm tử tế, tôi cam đoan trong vòng năm năm cậu sẽ mua được một căn hộ ở trung tâm thành phố.”



Lăng Bác Kim ngớp miệng, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng.



Triệu Thác Đường lấy hộp danh thiếp ra khỏi túi, rút một tấm đưa cho cậu, “Nghĩ kỹ rồi gọi cho tôi.”



“Nhưng mà tôi, Z nói không giống vậy.” Lăng Bác Kim dùng sức bấu lấy danh thiếp, mạnh tới nỗi như muốn bấu ra cái lỗ.




Thường Trấn Viễn nói, “Không, cậu biểu hiện rất tốt.” Tốt như trong tưởng tượng của hắn vậy. Kỳ thật hắn không quá lo lắng về biểu hiện của Lăng Bác Kim, Từ Tắc Thừa khi xưa có thể mê hoặc Trang Tranh thì Lăng Bác Kim hôm nay có thể lừa gạt Triệu Thác Đường. Thứ hắn để ý hơn cả là thái độ của Triệu Thác Đường, dù sao trên tay hắn không có quá nhiều át chủ bài để vung ra.



Lăng Bác Kim nói, “Gã không hề tin em.”



Thường Trấn Viễn nói, “Hôm nay dù có là con riêng của gã xuất hiện trước mặt gã, gã cũng sẽ không tin ngay. Gã là người thế đó.” Cẩn thận chặt chẽ, chờ thời hành động.



Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ rất hiểu Triệu Thác Đường à?”



“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Lời người xưa luôn có lý đấy.” Thường Trấn Viễn nói xong, giương mắt quét qua vết rượu trên áo sơ-mi của cậu.



Có vẻ Lăng Bác Kim thấy nóng, giơ tay lên cởi cúc áo sơ-mi, lộ ra hơn nửa ***g ngực, “Tối nay sếp mời mấy người bọn em ăn cơm, bảo là ăn mừng Triệu Thác Đường cắn câu.”



Thường Trấn Viễn nói, “Đám Đầu to cũng đi cả à?”



“Cá nhỏ có hẹn nên không đi.” Lăng Bác Kim nói rồi tháo đồng hồ kim cương ra. Cậu quay sang thấy Thường Trấn Viễn không nói gì, vội nói, “Sếp sợ anh đi đứng không tiện nên không kêu anh, bảo đợi chân anh ổn rồi thì ăn mừng tiếp.”



Thường Trấn Viễn nhìn chăm chú vào cái bàn trước mặt, nói sâu xa, “Có phải đội trưởng có kế hoạch khác không?”



Ánh mắt Lăng Bác Kim lập lòe.



Thường Trấn Viễn không nghe thấy cậu trả lời thì biết chuyện không khác mình đoán là nhiêu, khóe miệng không khỏi gợn lên nụ cười lạnh lẽo, “Anh ta muốn để ai diễn Z?” Hắn thình lình quay đầu, nhìn lom lom vào cậu không chớp mắt.



Hơi rượu của Lăng Bác Kim dường như từ trên mặt tràn thẳng xuống dưới, đến ***g ngực cũng nổi nên màu phớt hồng.



Phòng khách yên tĩnh tới nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.



Ánh mắt của Thường Trấn Viễn vô cùng lạnh lẽo.



Lăng Bác Kim nhìn hắn, bỗng phát hiện hình như tới bây giờ mình chưa từng nhìn kỹ càng vị sư phụ trên người luôn phủ băng sương này, vậy nên tới bây giờ không hề phát hiện ngũ quan hắn lại đẹp như vậy, trong mắt dù chứa đựng lãnh ý lại khiến toàn bộ khuôn mặt càng thêm sáng sủa. Hầu kết của cậu nhấp nhô, rượu nốc vào như thể đang cuộn trào trong dạ dày khiến cơ thể ngày càng bức bối.