Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 55 : Hai cú điện thoại một trước một sau
Ngày đăng: 09:37 19/04/20
Lau người, lên giường, đi ngủ.
Mấy ngày dưỡng thương, cuộc sống của hắn dần khôi phục quy luật trong quá khứ, nếu không soi gương có lẽ vẫn có thể coi mình là Trang Tranh.
Trước khi ngủ, hắn nghĩ lơ mơ:
Nếu là Trang Tranh thì nên sinh hoạt thế nào?
Lăng Bác Kim vừa rời giường liền thấy Thường Trấn Viễn ngồi trên sô-pha, giơ sách lên như nhấc tạ. Đợi cậu đánh răng rửa mặt xong, Thường Trấn Viễn vẫn còn giơ, chỉ có điều chuyển từ tay này sang tay khác, “Sư phụ, em đi đây.”
Thường Trấn Viễn nói tỉnh queo, “Đi cẩn thận.”
Lăng Bác Kim đang xỏ giày mém tí thì trặc chân. Cậu ngạc nhiên nhìn sườn mặt của Thường Trấn Viễn, khóe miệng kéo sang hai bên, nói vui vẻ, “Sư phụ, anh có cần em mua gì không?”
“Có.” Thường Trấn Viễn hếch miệng về phía cửa, “Dán trên cửa ấy.”
Lăng Bác Kim quay đầu lại, quả nhiên thấy có tờ giấy dán trên cửa, phía trên viết chi chít các thứ đồ.
Thường Trấn Viễn nói, “Nhớ mang hóa đơn về.”
“Không cần đâu, em…” Lăng Bác Kim mới nói một nửa đã bại trận trong ánh nhìn lom lom của Thường Trấn Viễn, “Dạ.” Cậu mở cửa, đúng lúc gặp Vương Thụy đang chạy lên, “Ủa? Tới gọi tôi dậy à?”
“Không phải.” Vương Thụy giận dữ nhét đồ ăn sáng trong tay vào tay cậu, “Sư phụ ông bắt sư phụ tôi mua đồ ăn!”
Lăng Bác Kim ngoái lại, trông thấy Thường Trấn Viễn gật đầu nói, “Đặt lên bàn đi.”
Lăng Bác Kim đành phải cởi một cái giày ra, nhảy lò cò vào trong. Cậu biết Thường Trấn Viễn rất chú ý chuyện vệ sinh.
“Tối nay đừng về muộn quá.” Thường Trấn Viễn nói trong tích tắc Lăng Bác Kim khép cửa lại.
Lăng Bác Kim thò đầu vào, “Buổi tối có chuyện gì ạ?”
“Tổng vệ sinh.” Thường Trấn Viễn nói.
“…Dạ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Em cân nhắc giọng điệu, ý tứ thì anh quyết định đi.”
Hắn đùng cái nhún nhường như vậy đâm ra khiến Lưu Triệu bối rối, nghĩ rồi nói, “Chủ yếu là thăm dò gã, rồi quyết định kế hoạch tiếp theo thế nào.”
Thường Trấn Viễn nói, “Được.”
Hắn cúp máy gọn ghẽ, không muốn thảo luận thêm bất cứ thứ gì về đề tài này, ai ngờ vừa gác ống nghe, di động trong túi áo liền réo lên. Hắn vốn tưởng Lưu Triệu định léo nhéo tiếp, nhưng nghe máy mới biết đầu bên kia là ông bố thần long thấy đầu không thấy đuôi của hắn.
Bố Thường vừa vào lời đã hỏi mấy chuyện gần đây của hắn, nghe bảo chân hắn bị thương nghỉ ngơi ở nhà vậy mà lại nói, “Cũng tốt.”
Thường Trấn Viễn cười lạnh. Trần đời có ông bố hiếm thấy như vậy, nghe bảo con mình què chân mà lại nói cũng tốt.
Song bố Thường nhanh chóng giải thích, “Gần đây bố thuyên chuyển công tác, người khác biết con là con bố, muốn tới thăm. Nếu chân con không thoải mái, bác sĩ bảo con tĩnh dưỡng thì bố sẽ bảo họ sau hẵng tới.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chuyển tới đâu ạ?”
Bố Thường nói, “Con để ý mấy chuyện này từ khi nào thế?”
Thường Trấn Viễn không nói gì.
“Thuyên chuyển ngang, như nhau cả ấy mà.” Bố Thường nói, “Tóm lại, chuyện bên bố con không phải lo. Bố biết con mua nhà rồi, chắc vẫn còn nợ hả, bố chuyển thêm cho con năm mươi ngàn, cứ dùng tạm đi đã.”
“Cám ơn bố.” Lần đầu làm cậu ấm, Thường Trấn Viễn thấy hơi kỳ cục.
May sao bố Thường không để ý, hỏi thêm mấy câu về chuyện Lịch Sâm, nghe bảo bọn hắn có qua lại, giọng điệu trầm xuống, nói, “Lịch Sâm ấy mà, nhà bọn nó là nhà ra sao con hẳn biết trong lòng rồi. Xã giao không né được, nhưng tuyệt đối đừng gắn tới lợi ích. Nhà họ Lịch ấy, có ít tiền kiếm quá phi pháp. Con mà cứ dính vào, chưa chừng cả nhà chúng ta cũng đi đời nhà ma đấy.”
Đây là lần đầu Thường Trấn Viễn nghe thấy bố Thường nói chuyện nghiêm khắc như vậy, nói dò, “Buôn lậu thuốc phiện sao?”
“Buôn lậu thuốc phiện?” Bố Thường cười khinh thường, “Được rồi, con đừng bận tâm chuyện này, dưỡng thương tốt vào nhé. Tóm lại, tương lai của con bố sẽ sắp xếp kỹ càng, đừng nghĩ nhiều.”
Thường Trấn Viễn cúp máy, mặt hồ mới ổn định lại bị khuấy lung tung.
Xem ra, bên Thường Trấn Viễn cũng chẳng yên lành.