Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 60 : Ông sếp mặt mũi bầm dập

Ngày đăng: 09:37 19/04/20


Để giống hình tượng của Trần Phi hơn, Lăng Bác Kim đặc biệt mua một bộ tóc giả. Tuy tóc cậu đã dài hơn hẳn, nhưng so với Trần Phi ăn dầm nằm dề trong bệnh viện, hai ba tháng mới cắt được một lần thì vẫn quá ngắn.



Lăng Bác Kim đội tóc giả mặc áo sơ-mi thùng thình vào xong, lập tức giống như biến thành người khác. Nếu nói Lăng Bác Kim khi trước giống vầng thái dương tràn ngập sức sống và hơi ấm thì Lăng Bác Kim giờ này giống như ánh trăng tràn ngập u buồn và tang thương.



Vương Thụy nhìn mà xoa tay liên tục, “Ông bạn, giờ tôi mới biết hóa ra ông còn có một mặt như vậy đấy.”



Lăng Bác Kim nhe răng cười, tầng sương u buồn hư ảo bao phủ trên người cũng tản đi theo, “Không khó đâu, chỉ là đừng làm quá nhiều biểu cảm, nghĩ mấy chuyện bi thương.”



Vương Thụy nói, “Chuyện bi thương gì? Tôi nhớ hồi học đại học ông đâu có rớt môn.”



Lăng Bác Kim ngừng cười, “Ví dụ như cái đùi gà bị ông nẫng mất.”



Vương Thụy nói, “Mỗi cái đùi gà mà ông nhớ dai vậy á? Ai không biết còn tưởng là con gà đó có một chân với ông đấy.”



Cá nhỏ không yên tâm lắm, “Chẳng phải quan hệ giữa Thành Vân Mạt và Triệu Thác Đường rất mập mờ sao? Em xuất hiện ở tiệm trà nhiều lần như vậy chắc chắn sẽ bị gã chú ý, em còn đội cả tóc giả nữa, như thế lộ liễu quá nhỉ?”



“Thì là muốn để Triệu Thác Đường chú ý tới mà. Triệu Thác Đường này bản tính đa nghi, chúng ta phải tìm cơ hội xóa bỏ sự hoài nghi của gã thì mới có thể thật sự tiếp cận gã.” Lưu Triệu ném quả quýt trên bàn cho Thường Trấn Viễn nãy giờ không nói năng gì, “Sao? Không đề nghị chút gì à?”



Thường Trấn Viễn thuận tay đưa quýt cho Lăng Bác Kim ngồi bên cạnh, đợi cậu bóc xong thì giật về, “Cơ hội chỉ có một lần.”



Cá nhỏ nói, “Không phải mỗi tháng một lần à?”



Lưu Triệu nói, “Ý cậu là, Triệu Thác Đường sẽ hạn chế Thành Vân Mạt gặp Lăng Bác Kim?”



Thường Trấn Viễn gật đầu.



Đầu to hít sâu một hơi, “Nghe mọi người nói thế chẳng hiểu sao em thấy khẩn trương rồi đấy. Hay buổi tối chúng ta cùng đánh chén một bữa khởi động nhé?



Lưu Triệu xua tay, “Còn có mấy hôm nữa là tới cuối tháng, yên phận chút đỡ khiến đối phương chú ý.”



Cá nhỏ nói, “Sếp cảm thấy Triệu Thác Đường vẫn đang theo dõi chúng ta à?”



Lưu Triệu nói, “Cẩn tắc vô áy náy.”
Thường Trấn Viễn liếc nhìn, “Thật sao?”



Lăng Bác Kim gật đầu nghiêm túc.



“Vậy tình huống thế nào thì bị xem là không thể?”



“Góc độ bắn, cảm xúc của nghi phạm khi ấy, hoặc là tâm lý của của con tin bị khống chế khi ấy vân vân.” Lăng Bác Kim vò đầu, “Cụ thể thì em cũng chưa gặp bao giờ. Có lẽ gặp phải thì sẽ không có cách nào nói bình tĩnh như bây giờ.” Cậu nói xong mới phát hiện Thường Trấn Viễn đang nhìn mình không chớp mắt, hai con ngươi u ám thâm trầm, trong hai quầng đen tựa như xen kẽ cả thứ cảm tình vô cùng sâu sắc phức tạp, nhưng đang ẩn mình đi, nếu có chút ánh sáng chắc sẽ lộ ra. Cậu nghiêng đầu, thử tìm điểm sáng trong mắt hắn… nhưng một giây sau Thường Trấn Viễn quay đầu đi, tiếp tục nuốt mây nhả khói.



Trong làn khói bảng lảng, mặt Thường Trấn Viễn nhòa đi, như giả như thật.



“Sư phụ.” Cậu chợt lên tiếng, như đang nóng lòng xác định sự chân thật của con người đang ngồi trước mắt.



Thường Trấn Viễn quay sang, cúi đầu nhìn bàn tay đang đắp trên cánh tay mình.



Lăng Bác Kim hoàn hồn, vô thức cười, “Nên đi tìm chuyên viên giám định thôi ạ.”



Thường Trấn Viễn nói, “Cậu định cầu hôn chuyên viên giám định à?”



“Hả? Nào có chứ.” Lăng Bác Kim bị dọa giật nảy.



Thường Trấn Viễn nói, “Thế dắt phụ huynh đi làm gì? Mà còn là một tên què quặt nữa.”



Lăng Bác Kim xấu hổ đứng dậy, “Em sợ sư phụ ngồi một mình ở đây sẽ buồn.”



Thường Trấn Viễn nhướn mày.



Lăng Bác Kim tự giác mở cửa đi.



Ánh sáng chiếu vào, rơi vào trong mắt Thường Trấn Viễn, khiến cho cảm xúc trong mắt hiện lên không cách nào giấu giếm.



Tiếc rằng, Lăng Bác Kim đã đi xa rồi.