Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 62 : Khung cảnh phía sau cánh cửa

Ngày đăng: 09:37 19/04/20


Hằng ngày tan tầm, Lăng Bác Kim sẽ tới tiệm trà Lão Từ ngồi một lúc, uống một ấm trà, có lúc đọc sách, có lúc nhoài lên bàn viết vu vơ, cũng có lúc chẳng làm gì cả, chỉ ngẩn ngơ nhìn người đi đường bên ngoài cửa sổ.



Ngồi liên tiếp mười ba ngày.



Tới ngày thứ mười bốn, người nên xuất hiện cuối cùng cũng xuất hiện.



Lăng Bác Kim nhìn Thành Vân Mạt đi tới trước mặt, khuôn mặt hờ hững khó che đi sự bất đắc dĩ trong mắt, trên mặt tràn ra nụ cười rực rỡ hơn ánh cầu vồng.



“Cậu có biết cậu là một kẻ ngốc không vậy?” Cô ta hỏi.



Lăng Bác Kim nói, “Người biết mình là kẻ ngốc thì nhất định không phải kẻ ngốc.”



Thành Vân Mạt nói, “Thế thì chắc chắn là cậu không biết.”



Lăng Bác Kim cười nói, “Được rồi, tôi có thể tiếp tục không biết.”



Thành Vân Mạt đanh mặt mãi cuối cùng không đanh nổi nữa, nét cười lan ra. Cô ta kéo ghế ngồi xuống, “Tay cậu sao rồi?”



Lăng Bác Kim chậm rãi nhấp một hớp trà, “Giờ tôi biết sao phải nửa tháng sau chị mới xuất hiện rồi.”



Thành Vân Mạt nói, “Tôi tạt ngang qua thôi.”



Lăng Bác Kim rì rầm, “Nhất định là chị sợ tay tôi sưng rồi đòi chị tiền thuốc.”



Thành Vân Mạt hơi nhoài về trước, “Tay cậu sưng lắm à?”



Lăng Bác Kim ngoan ngoãn vươn tay ra cho cô ta xem.



Thành Vân Mạt tính nắm lấy theo bản năng, nhưng tay vươn ra lại rụt về, nhìn qua quýt rồi nói, “Đỡ hơn rồi.”



Lăng Bác Kim nói, “Nói thực bàn tay này bị thương chẳng phải lần đầu, vẫn nhớ lần gần nhất bị thương là hồi cấp hai. Chắc chắn chị không ngờ được là do đâu đâu.”



“Do đâu?”



“Do giúp chủ nhiệm tán tỉnh bạn gái.”



Tuy không phải lần nào tới cũng gặp được Thành Vân Mạt, nhưng dần dần, số lần Thành Vân Mạt tới tiệm trà ngày càng nhiều hơn. Về sau, Lăng Bác Kim cố ý bảo hẹn mai gặp, nếu có thể tới, Thành Vân Mạt sẽ ngầm đồng ý, không thể tới thì Thành Vân Mạt sẽ nói không được. Dù vậy, ngày hôm sau Lăng Bác Kim vẫn tới.



Theo thời gian, quan hệ của hai người dần ổn định.



Lưu Triệu từng hỏi Lăng Bác Kim, định nghĩa quan hệ của bọn cậu thế nào.



Lăng Bác Kim suy nghĩ rồi nói, “Bạn.”




Bác sĩ hỏi hắn mấy câu, xác định không có chỗ nào không thoải mái, đề nghị thêm một lô xích xông, gần đi còn dặn dò, “Cố học đi đường, bằng không sẽ rất dễ biến thành một người thọt khỏe mạnh.”



Thường Trấn Viễn nói, “Học ở đâu được?”



Bác sĩ nói, “Trừ thế giới động vật ra thì cậu cứ tìm phứa cái ti-vi mà coi.”



“…”



Ra khỏi phòng làm việc, Thường Trấn Viễn cố gắng bước đi bình thường, ngẩng đầu lại phát hiện Lăng Bác Kim vẫn còn ở đó.



“Không đi uống trà à?” Hắn hỏi.



Lăng Bác Kim nói, “Em xin nghỉ rồi.”



Thường Trấn Viễn nghiêng đầu nhìn cậu.



Lăng Bác Kim nói, “Thi thoảng cũng chơi chiêu lạt mềm buộc chặt được mà.”



“Cậu có số di động của cô ta à?”



Cậu hỏi của Thường Trấn Viễn vượt ngoài dự liệu của Lăng Bác Kim, nhưng cậu vẫn trả lời, “Không có. Nhưng em có số bàn của tiệm trà.” Cậu vừa nói xong thì di động vang lên. Cậu nhìn số, kinh ngạc nhướn mày, sau đó nghe máy.



Không biết đầu bên kia nói cái gì, sắc mặt Lăng Bác Kim dần trở nên nghiêm túc, “Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ tìm cách tới.”



Đợi cậu cúp máy, Thường Trấn Viễn mới hỏi, “Chuyện gì vậy?”



Lăng Bác Kim nói, “Cắn câu rồi ạ.”



Không cần nói rõ Thường Trấn Viễn cũng biết là cái gì trên móc câu.



Triệu Thác Đường.



Một trong những đối thủ lớn nhất, cũng từng là một trong những người bạn tốt nhất ở kiếp trước của hắn. Hắn hiểu gã hệt như hắn hiểu chính bản thân vậy.



Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhẹ giọng nói, “Em đưa anh về trước rồi đi…”



“Cậu thấy,” Thường Trấn Viễn nói chậm rãi, “Đi như vậy được sao?”



Lăng Bác Kim ngẩn ra.



Trên thực tế, khi nói ra khỏi miệng rồi, Thường Trấn Viễn cũng sững sờ.