Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 73 : Con dao bén ngót
Ngày đăng: 09:37 19/04/20
“Không ạ.” Lăng Bác Kim phủ định gần như không hề do dự, “Em muốn làm cảnh sát, giống như bố em vậy. Mẹ em cũng mong thế.”
Thường Trấn Viễn thả lỏng ngón tay đang cầm điều khiển từ xa, chậm rãi chuyển tư thế. Trong vài giây ngắn ngủi khi hắn chuẩn bị đặt câu hỏi và Lăng Bác Kim trả lời, cơ thể của hắn cứng ngắc khó tưởng, dù thả lỏng ra rồi vẫn cảm thấy người nhức mỏi.
Lăng Bác Kim nói, “Em với Vương Thụy ở cùng nơi, sống không gần nhưng dù sao vẫn cùng một thành phố, em nhờ cậu ta chăm sóc mẹ em rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Ừ.”
Đến giờ cơm tối, Đầu to vẫn chưa về.
Ba người hâm lại đồ ăn lúc trưa ăn tạm.
Ăn xong, tinh thần của Vương Thụy từ trạng thái phấn khởi chậm rãi ủ dột, ngây ngốc chuyển ghế tới ngồi bên cửa sổ, nhìn quanh quất xuống dưới, chẳng biết là đang ngẩn người hay đang canh gác nữa.
Thường Trấn Viễn ăn táo vừa được Lăng Bác Kim rửa sạch sẽ, thuận miệng hỏi, “Có cần nói cho cậu ta rằng cửa sổ nhà chúng ta không thấy được con đường Đầu to về không?”
Vương Thụy cục cựa người.
Lăng Bác Kim từ trong phòng tìm lấy một miếng giẻ, ném cho Vương Thụy, “Rảnh vậy thì lau cửa sổ đi.”
Thường Trấn Viễn vốn tưởng rằng Vương Thụy sẽ ném giẻ lau đi, ai ngờ cậu ta lại lau thật.
Lăng Bác Kim liếc mắt với Thường Trấn Viễn.
Hai người lên tầng.
Thường Trấn Viễn nhìn Lăng Bác Kim đóng cửa lại, khoanh tay trước ngực nói, “Chuyện gì?”
Lăng Bác Kim hỏi dò, “Lúc nãy sư phụ nhắc tới Đầu to, có phải là biết chuyện gì rồi không ạ?”
Thường Trấn Viễn lùi lại hai bước, ngồi xuống giường, người hơi ngả về sau, hai tay chống giường, nói thản nhiên, “Tôi nên biết cái gì?”
Lăng Bác Kim cười khổ, “Quả nhiên chẳng giấu được sư phụ chuyện gì.”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu, trong lòng hy vọng cậu tiếp tục nói chuyện này. Đời trước trôi qua vội vàng quá, nhất là khoảnh khắc thổ lộ, tới nỗi chưa kịp hiểu quan điểm của Từ Tắc Thừa đối với quan hệ đồng tính. Vì vậy hắn rất hy vọng có thể nghe được đáp án từ miệng Lăng Bác Kim, cũng xem như là đền bù cho tiếc nuối của đời trước đi.
Lăng Bác Kim nói, “Cái đó tùy ông.”
Vương Thụy nói, “Tôi muốn nói, nhưng sợ nói rồi thì chẳng còn sư phụ nữa.”
Cửa cạch cái mở ra.
Lăng Bác Kim vô thức đứng thẳng người, hòng có thể xông lên chắn giữa hai người họ nếu xảy ra xung đột lần nữa.
“Mục đích nói là gì?” Thường Trấn Viễn nói.
Vương Thụy lạnh tanh nhìn hắn, không lên tiếng.
“Nếu để không còn tiếc nuối, vậy thì nói.” Thường Trấn Viễn nói, “Bước khỏi thôn này tiệm chẳng còn. Nếu vì muốn một kết thúc hoàn hảo, vậy cậu nên hỏi bản thân coi, khả năng thành công lớn cỡ nào.”
Sắc mặt Vương Thụy xám ngắt.
Thường Trấn Viễn nói, “Vì vậy, cậu chọn rời đi. Kết quả lòng cậu đã rõ lắm rồi, không phải sao?”
Vương Thụy chậm rãi gục đầu xuống.
Đúng vậy, rõ lắm, luôn rõ lắm, biết rõ bản thân trong mắt sư phụ chỉ là đứa đồ đệ, một đứa đồ đệ hơi phản nghịch hơi bộp chộp nhưng nấu nướng khéo léo. Người có thể khiến ánh mắt sư phụ sáng lên chưa bao giờ là mình, mà là Trân Trân ở tiệm Bánh Quẩy Giòn. Chỉ cần nhắc tới cô ta, dù chỉ là một câu một chữ thôi, sư phụ cũng sẽ vui vẻ thật lâu.
Trận chiến này cậu ta không có một chỗ đặt chân.
Vì vậy, cậu ta chỉ đành làm tên lính đào ngũ.
Cành cạch.
Cửa chính nhẹ nhàng đóng lại.
Lăng Bác Kim nhìn sang Thường Trấn Viễn, “Cảm ơn.” Có mấy lời giống như một cuộc phẫu thuật ngoại khoa, lúc ấy khiến người ta đau không muốn sống, nhưng sẽ giúp vết thương mau chóng lành lại.
“Tôi không vì cậu ta.” Thường Trấn Viễn bỏ lại một câu ậm ờ rồi quay người vào phòng.