Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 75 : Chi tiết bị lơ là

Ngày đăng: 09:37 19/04/20


Phương án được thực thi đâu ra đấy.



Thường Trấn Viễn, Đầu to mỗi người một nhóm, Vương Thụy và Cá nhỏ hai người một nhóm, chia thành ba nhóm mai phục trong phạm vi của nhà máy sợi. Nhiệm vụ của bọn họ là trợ giúp Lăng Bác Kim khi có yêu cầu, bảo đảm an toàn thân thể của cậu. Thời điểm như vậy, đội viên mà mình biết gốc biết gác đáng tin hơn.



Thường Trấn Viễn lái con xe Benz màu đen chẳng biết lấy ở đâu ra, chậm rãi đi theo xe khác, đi như rùa trên con đường chật như nêm cối.



Thành Nam trong quy hoạch thành phố ban đầu được xây dựng như trung tâm thành phố thứ hai, nhưng xây được một nửa, nguồn vốn đứt đoạn, ban lãnh đạo thay người, cao ốc vốn được xây hùng hục cũng mắc cạn. Giờ thành Nam vẫn giữ lấy phong cảnh đặc biệt một bên cao ốc một bên nhà trệt.



Thường Trấn Viễn chọn tiệm tôm hùm ăn cơm.



Hắn chẳng lạ lẫm gì vùng này, nhà xưởng bỏ hoang ở đây không chỉ có khu nhà máy sợi, là nơi rất phù hợp để giao dịch. Rất nhiều chủ nhà máy dù chuyển địa điểm nhà máy cũng không chịu bán đất đi, bọn họ chờ tòa thị chính hạ quyết tâm xây dựng thành Nam, đến khi đó đất trống trong tay sẽ có thể lên giá. Là một người từng trải thật sự, hắn cho rằng cách nghĩ này khá đúng đắn.



Tiệm tôm hùm lúc này người tới người lui, rất náo động.



Hắn ngồi ở trong góc, cúi đầu đọc tin tức trên điện thoại.



Đồn cảnh sát địa phương trả lời lại, bảo xung quanh nhà máy sợi tạm thời không trông thấy nhân vật khả nghi. Lưu Triệu kiếm cớ bảo bọn họ tới dò xét, tin tức chắc chắn sẽ không quá tỉ mỉ, hành động mấu chốt vẫn phải trông cậy vào đám Thường Trấn Viễn.



Bên Thường Trấn Viễn vừa mang đồ ăn lên thì Đầu to gọi điện tới, “Cậu ở đâu thế?”



“Đang ăn tôm hùm.”



“Đuệt! Sướng vậy?” Đầu to nói, “Anh đang ngồi vệ đường ăn khoai lang nướng đây.”



Thường Trấn Viễn nói, “Anh đóng vai ăn mày à?”



“Đúng đấy, mau tới đây bố thí cho anh bát tôm hùm đi.” Bên Đầu to thỉnh thoảng truyền tới tiếng ô tô bóp còi, “Người tới người lui, cậu cẩn thận hàng trên người.” Do chiến dịch hôm nay đặc biệt nên mấy người bọn họ đều xin súng.



Thường Trấn Viễn khép áo lại, “Tôi định lát nữa đi xem xung quanh nhà máy sợi.”



Đầu to nói, “Khu kia không có người, cậu tính đi thế nào?”



Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải đối diện nhà máy sợi có một tòa nhà dân đó sao?”



“Có, là tòa nhà cũ, quy hoạch di dời, có mấy hộ chưa chuyển đi.”



Thường Trấn Viễn nói, “Tôi tra thử xem hộ nào chưa chuyển đi.”



Lâm Bình An và vợ đang rầu rĩ chuyện chuyển nhà, cửa bị gõ vang cồng cộc.



Lâm Bình An và vợ liếc nhau, trong lòng hơi sợ hãi.



Người chuyển đi ngày càng nhiều, tòa nhà ngày càng yên tĩnh, nếu buổi tối không mở đèn thì chẳng khác gì quỷ ốc. Tuy bọn họ không sợ quỷ, nhưng lại sợ bị người vào nhà cướp bóc.



“Ai vậy?” Anh ta hỏi.



“Là anh Bình An phải không?” Một giọng nam xa lạ.



Lâm Bình An càng thêm nao núng, “Anh là ai vậy?”



“Em tới thăm bác Lâm, nghe bảo đợt trước cổ họng bác ấy không thoải mái nên đi viện, vì vậy tới thăm.”



Đối phương biết tình hình tường tận như vậy, nhất định là người quen. Lâm Bình An mở cửa, trông thấy một người trẻ tuổi mặt mày thanh thoát, có thể xem là đẹp. “Anh là ai?”




Từ lúc bọn hắn rời đi đến giờ đã được mười mấy phút rồi, dù sợ bị lộ thì cũng phải có xe chi viện tới rồi chứ.



Thường Trấn Viễn nhíu mày, cứ mãi cảm thấy hình như mình bỏ qua cái gì đó.



Có cần gọi điện thoại không?



Hắn tay trái nắm vô-lăng, tay phải cầm di động, đang định nhấn nút gọi thì di động đã réo lên trước.



Người gọi tới là Đầu to.



Giọng anh ta hơi gấp gáp, “Đến thật rồi! Băng gia đến thật rồi!”



Đoàng.



Phía bên anh ta truyền tới tiếng súng, Thường Trấn Viễn nghe mà khẩn trương trong lòng.



“Cậu cẩn thận chút, với cả Hòa thượng nữa!” Câu nói cuối cùng của Đầu to gần như là hét lên.



Thường Trấn Viễn nhìn con đường phía trước.



Bầu trời màu xám đậm phủ trên màu đen đặc quánh, giống như một hang động đen ngòm không thấy đáy, há miệng chờ người ta chui đầu vào lưới.



Trong đầu Thường Trấn Viễn xoắn xuýt vô số nghi vấn.



Sao Băng gia lại xuất hiện ở nhà máy sợi? Lẽ nào lão thật sự đã đạt được thỏa thuận với Triệu Thác Đường? Có điều sao Triệu Thác Đường lại làm được?”



Nhất định có chuyện gì đáng được chú ý song lại bị lơ là rồi.



Là chuyện gì?



Chuyện gì…



Quyển nhật ký!



Thường Trấn Viễn bóp vô-lăng, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.



Sau khi Trang Tranh chết, hắn từng tới hiện trường án đầu tiên, khi đó trừ két bảo hiểm bị mở ra thì còn cả quyển nhật ký cũng không thấy! Về sau hắn mải nghĩ tới việc viết một quyển nhật ký giả mà quên mất quyển nhật ký thật.



Nếu Triệu Thác Đường đủ thông minh, nhất định có thể dựa theo quyển nhật ký của hắn và nhật ký công tác bình thường để tìm được điểm yếu của Băng gia. Nhưng với tính thù dai có thù tất báo của Triệu Thác Đường, chắc chắn sẽ không hợp tác thật lòng với Băng gia. Nếu hắn nhớ không lầm, kiếp trước Triệu Thác Đường từng đề nghị kinh doanh với đối thủ một mất một còn của Băng gia, vứt bỏ Băng gia. Nếu Triệu Thác Đường ở kiếp này không thay đổi cách nghĩ thì ý đồ câu Băng gia của gã rành rành ra đấy rồi. Tiêu diệt Băng gia, thành lập giao dịch với kẻ tử thù của Băng gia.



Chết tiệt!



Sao hắn lại quên mất điểm quan trọng như vậy!



Xe của Lăng Bác Kim đã biến mất khỏi tầm mắt.



Thường Trấn Viễn đạp mạnh chân ga, đuổi theo.



Nếu Băng gia chỉ là ngụy trang, vậy ý đồ của Triệu Thác Đường khi gửi tin nhắn cho Lăng Bác Kim đã rõ mười mươi.



Hắn lập tức gọi điện cho Lăng Bác Kim, lại nghe được một giọng nữ nói dịu dàng, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”