Bước Nhầm Đường Ngay
Chương 77 : Trở mặt
Ngày đăng: 09:37 19/04/20
Lăng Bác Kim quấn áo tắm ngồi ghế sau xe.
Trái phải đều là đám vạm vỡ to con, ngồi không thôi đã cảm nhận được đường cơ bắp gồ lên của bọn chúng rồi. Ở trước mặt cậu, bọn chúng chẳng hề ngụy trang. Đương nhiên, Lăng Bác Kim chắc chắn sẽ không cho rằng bọn chúng tin tưởng cậu, nên nói là, đây là sự tin tưởng của bọn chúng dành cho bản thân ——
Bọn chúng vốn không định để cậu còn sống rời đi.
Lăng Bác Kim yên lặng nhìn con đường phía trước mà đèn pha xe chẳng rọi tới được.
Bọn chúng định tìm một nơi không người sinh sống ra tay? Tiện thể vùi xác chốn đồng không mông quạnh?
Vì sao bọn chúng lại ăn chắc rằng cảnh sát sẽ không đuổi kịp?
Triệu Thác Đường còn có thủ đoạn ngầm gì?
Sếp dự kiến được điểm này chưa?
Sư phụ ở đâu?
Đầu của cậu hiện lên những nghi vấn này một cách mạch lạc.
Vào lúc sống còn, tâm tình của cậu lại rất bình tĩnh, thậm chí máu lưu thông cũng rất từ tốn, giống như dã thú đang giữ sức đợi thời cơ, cẩn thận quan sát hoàn cảnh và đối thủ, chời đợi cơ hội đánh một kích trí mạng.
Xe đến nhánh rẽ thì rời khỏi đường lớn, chạy vào đường nhỏ bên sườn dốc.
Phong cảnh bên đường ngày càng tĩnh mịch.
Cửa sổ xe thi thoảng bị lá cây quẹt lên.
Suy nghĩ của Lăng Bác Kim dần rút khỏi đầu. Cậu cảm thấy sự bình tĩnh của mình dần đóng băng, gần như đông lại máu và tế bào trong thân thể.
Còi xe chợt vang lên.
Tất cả người trong xe đều bị dọa giật nảy.
Người bên trái nhiếc móc, “Làm cái quỷ gì vậy? Dọa nhau đấy à.”
Khoảng cách gần nhìn nhau khiến Lăng Bác Kim chứng kiến rõ ràng sóng cả cuồn cuộn dưới bề ngoài yên ả của Triệu Thác Đường.
“Cô ấy sai ở đâu? Kẻ giết người là tao, kẻ buôn lậu là tao, kẻ buôn thuốc phiện cũng là tao! Dù cô ấy có sai thì cũng là do Diêu Khải Long, do tao! Đám cảnh sát chúng mày, kẻ nào kẻ nấy nói đến là đường hoàng, nào là chính nghĩa, nào là pháp luật, nào là bảo vệ công dân, nhưng hành vi gây nên lại chẳng bằng chó lợn! Chúng mày sử dụng vết thương và sự tiếc nuối sâu thẳm trong lòng một người phụ nữ để lừa gạt cô ấy lợi dụng cô ấy, lẽ nào không cảm thấy day dứt sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Tôi thật sự coi chị ấy là chị.”
Cậu chưa dứt lời, Triệu Thác Đường đã nện mạnh báng súng lên trán cậu.
Lăng Bác Kim bị đánh ngửa về sau, chân không tự chủ được lùi lại hai bước mới đứng vững. Trán truyền đến cơn đau đớn dữ dội. Máy chảy xuống tí tách, cậu che vết thương, đầu gối khom lại, cảnh giác nhìn Triệu Thác Đường một lần nữa giơ tay lên.
Mùi máu tươi ngập tràn trong không khí kích thích cơn khát máu trong lòng Triệu Thác Đường.
Vẻ ngụy trang nhã nhặn bong tróc ra. Triệu Thác Đường hoàn toàn phơi bày sự điên cuồng bên trong, “Không kẻ nào có thể tổn thương cô ấy dưới mí mắt tao! Không kẻ nào!”
“Kẻ thật sự tổn thương chị ta là mày nhỉ?!” Lăng Bác Kim chợt nổi đóa! Cậu chỉ vào mũi Triệu Thác Đường, “Kẻ thật sự lợi dụng chị ta lẽ nào không phải mày sao?”
Động tác của Triệu Thác Đường khựng lại.
Cuối cùng cũng tới rồi!
Cảm xúc nôn nóng của Thường Trấn Viễn dịu lại tức thì, giống như trước mỗi lần làm ăn lớn, tâm tình của hắn luôn từ sốt ruột trở về yên ổn. Hắn ngừng xe dưới tàng cây, sau đó rút súng ra, lặng lẽ mở cửa xe, cúi người, chậm rãi áp sát dãy nhà trệt tối om om kia.
Dãy nhà trệt này xây ở trong rừng, bề ngoài nhìn thoáng qua giống như nhà dân bình thường, nhưng bên trong thì thông nhau. Quả núi này vẫn chưa được khai phá, bình thường không có ai qua lại, vì vậy được hắn và Triệu Thác Đường dùng làm nhà kho tập kết đồ, bọn hắn gọi nó là kho 303.
Hắn trườn tới sau nhà kho, lặng lẽ dò xét trên trong, tối như mực chẳng có gì cả.
Lẽ nào không ở đây?
Từng ngón tay cầm súng của Thường Trấn Viễn căng ra.
Đoàng.
Trên núi chợt truyền tới tiếng súng ngắn ngủi.