Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 80 : Mịt mờ và rối loạn sau đại chiến

Ngày đăng: 09:37 19/04/20


Thường Trấn Viễn ngồi ở ghế lái phụ, trong tay cầm điếu thuốc, trong đầu suy nghĩ lời nói mới nãy của Lưu Triệu. Hắn không hề nói thật, một súng bắn trúng Triệu Thác Đường, hắn có thể khẳng định là ngắm ngay vùng tim. Còn có sống được hay không thì phải xem ông trời có bằng lòng cho sống không.



Lưu Triệu lái xe vun vút, may là sáng sớm, trên đường không có xe cộ, ông ta chạy không ngừng nghỉ trên đường từ cục cảnh sát tới khu biệt thự Tinh Hà.



Lúc tới khu biệt thự Tinh Hà, lửa đã được đội phòng cháy chữa cháy dập tắt rồi.



Gậy trúc và Cá nhỏ đã tới hiện trường trước.



Cá nhỏ nói, “Em thấy Triệu Thác Đường với Trang Tranh thú vị thật đấy, đều chết trong nhà mình, lại còn đều liên quan tới lửa nữa.”



“Chết?” Lưu Triệu cả kinh, “Triệu Thác Đường chết rồi sao?”



Cá nhỏ nói, “Hiện trường có hai thi thể, một thi thể cháy không nghiêm trọng, nằm ở ngay phòng khách, hàng xóm nhận ra đó là người làm nhà Triệu Thác Đường. Một thi thể khác phát hiện trong phòng ngủ, bị giội dầu trước khi bén lửa, cháy tới nỗi bố mẹ gã cũng chẳng nhận ra được nữa, phải giám định thì mới xác định được có phải Triệu Thác Đường hay không. Có điều pháp y tìm thấy một viên đạn ở ***g ngực gã, có thể là cú bắn của A Tiêu.”



Tâm trạng của Lưu Triệu đã ổn định lại rồi, nói, “Triệu Thác Đường giảo hoạt, đây có thể là kế ve sầu thoát xác cộng thêm nhử hổ xa rừng của gã. Không thể lơ là việc tìm người, trước khi pháp y chính miệng chứng thực thi thể này đích thật là Triệu Thác Đường thì đừng ngừng tìm!”



Cá nhỏ nói, “Vâng, sếp.”



Gậy trúc tới báo cáo tình hình hiện trường.



Thường Trấn Viễn nghe phần mở đầu rồi chạy đi xem xét hiện trường.



Bởi đội phòng cháy chữa cháy dùng xe phun nước nên hiện trường tối thui lại còn ướt sũng. Hai thi thể đã được pháp y mang đi, Thường Trấn Viễn đi một vòng trong phòng khách đã bị mùi vị hun cho phải đi ra.



“Cho tôi vào!”



Bên ngoài truyền tới tiếng hét điên cuồng.



Thường Trấn Viễn nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thành Vân Mạt được hai gã đàn ông bảo vệ, định lao vào bên trong.



“Gào gì vậy!” Một cảnh sát la lên, “Chị là ai?”



“Tôi là bạn gái của chủ nơi này.” Hai mắt Thành Vân Mạt đỏ ngầu, điên cuồng túm lấy cổ áo của cảnh sát nọ, “Đưa tôi đi gặp anh ấy! Đưa tôi gặp anh ấy!”



“Người cháy tới độ chẳng nhìn ra gì rồi, chị gặp cũng vô dụng. Về chờ tin đi, có tin sẽ liên hệ với chị.” Cảnh sát cố gắng giằng cổ áo ra.
Gậy trúc chợt nói một câu, “Đêm qua là lần đầu A Tiêu nổ súng nhỉ.”



Những người khác đồng loạt ngớ ra.



Gần đây Thường Trấn Viễn biểu hiện mạnh mẽ quá, khiến bọn họ không thể nào liên tưởng tới A Tiêu trước kia, được Gậy trúc nhắc nhở, bọn họ mới nhớ ra dù Thường Trấn Viễn của hiện tại mạnh mẽ thế nào thì bên trong hắn vẫn là A Tiêu của khi xưa.



Kẻ yếu luôn dễ dàng khơi gợi lòng đồng tình của người ta.



Ngay cả vẻ mặt của Gậy trúc chẳng mặn mà với Thường Trấn Viễn sau khi sống lại khi nhìn hắn cũng trở nên dịu dàng.



Thường Trấn Viễn mừng húm ngầm thừa nhận, đỡ cho phải kiếm cớ khác.



Lưu Triệu nói, “Hai thi thể đã xác nhận được một, Trần Hồng Hồng đích xác là người làm của Triệu Thác Đường. Bà ta từ nơi khác tới làm thuê, không có người thân ở nơi này, đã liên lạc với người thân qua đồng nghiệp của bà ta. Trước mắt không có gì đáng nghi.”



Cá nhỏ nói, “Tạm thời đội điều tra vẫn chưa phát hiện hành tung của Triệu Thác Đường, nếu thi thể còn lại không phải của gã, vậy hẳn là gã đã trốn ở nơi nào đó rồi.”



Lưu Triệu nói, “Đã tìm được phiên dịch viên rồi, trước mắt đang thẩm vấn vụ án Băng gia. Giờ điều chúng ta cần làm, một là tìm kiếm thủ phạm và nguyên nhân của vụ phóng hỏa đêm qua, hai là truy nã Triệu Thác Đường và đồng đảng, ba là giúp đỡ đội phòng chống ma túy, mau chóng kết án Băng gia, đồng thời thông qua lão ta, nhổ bật băng đảng phạm tội cầm đầu là Triệu Thác Đường!”



“Rõ!”



Một chiến dịch truy nã lớn hừng hực triển khai trong thành phố.



Cuộc truy nã tối qua chủ yếu là thắt chặt mỗi trạm kiểm soát quan trọng để bắt giữ Triệu Thác Đường, còn bây giờ thì là tung lưới truy nã đồng đảng của Triệu Thác Đường. Trong thời gian này, tất cả thế lực đen trong thành phố sợ mất mật. Ngay đến Hầu Nguyên Côn cũng lấy cớ về nguyên quán để tới nông thôn tránh đầu sóng ngọn gió.



Với Thường Trấn Viễn, nhổ Triệu Thác Đường dễ như trở bàn tay. Giờ chưa được mấy tháng kể từ lúc Trang Tranh chết, đồng đảng của Triệu Thác Đường chính là đồng đảng của Trang Tranh, băng đảng phạm tội của Triệu Thác Đường chính là băng đảng phạm tội của Trang Tranh, hầu như không có thay đổi gì lớn, nhưng hắn không muốn phô bày như trước.



Một là không muốn chơi nổi nữa.



Trong việc tìm thấy Lăng Bác Kim, hắn đã biểu hiện vượt trội, vượt trội tới nỗi hắn chẳng thể tìm được một lý do hợp lý để kiếm cớ. Lẽ nào định nói Lịch Sâm có dự kiến trước, cho nên từ lâu đã nói cho hắn biết tối đó Triệu Thác Đường sẽ xuất hiện ở kho 303? Giờ đám Lưu Triệu kẻ nào kẻ nấy đều vội bù đầu bù cổ, vì vậy chưa nghĩ tới việc này, đợi bọn họ qua đợt bận bịu này, tự nhiên sẽ nghĩ tới vấn đề này, mà hắn vẫn chưa nghĩ ra nên lừa thế nào.



Hai là không muốn tự tay phá tan mảnh giang sơn hắn tự tay gây dựng, dù rằng, mảnh giang sơn này đã đổi sang họ Triệu, nhưng mỗi tấc đất ở đấy đều có mồ hôi công sức của hắn.



Vì vậy trong toàn bộ quá trình, hắn chỉ giữ chức vụ tùy tùng và tài xế. Cùng lúc đó, có báo cáo kiểm tra thi thể, căn cứ so sánh ADN, xác định thi thể kia đích thật là Triệu Thác Đường.