Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 87 : Địa chỉ gia đình

Ngày đăng: 09:37 19/04/20


Anh Ngưu…



Hai con chữ quăng sạch những ý nghĩ xoắn bện phức tạp trong đầu Thường Trấn Viễn. Hắn đi tới, “Sao rồi?”



Lăng Bác Kim cười hì hì với hắn, bỏ chân xuống, quay đầu nói với tên đàn ông lếch thếch đang ngồi tính sổ sách ở trong quán cơm, “Ông anh chơi với em từ bé, Ngưu Uy, gọi là anh Ngưu. Ảnh trượng nghĩa lắm, có gì cứ giao cho anh em bọn em, đảm bảo anh yên tâm hài lòng.”



Tên đàn ông lếch thếch đang tính sổ sách lười biếng nâng mắt lên, đánh giá Thường Trấn Viễn mấy lần, lắc đầu nói, “Da mịn thịt mềm, không giống trâu, giống lợn.”



Thường Trấn Viễn nhíu mày.



Lăng Bác Kim cười trừ, “Anh khỏi phải quan tâm ảnh giống cái gì, làm được việc là được rồi phải không ạ?”



“Được làm việc hay không không phải chú mày quyết định đâu.” Tên đàn ông nói, “Lúc trước lão Tưởng chỉ giới thiệu mình chú mày, giờ tòi thêm một đứa nữa là sao chứ hả?”



Lăng Bác Kim nói, “Anh Huy đừng giấu em nữa, lão Tưởng kể anh còn bảo ổng tìm hai người nữa mà. Em với lão Ngưu quen nhau nhiều năm, biết gốc biết gác, làm việc cũng ăn ý. Nếu anh ra ngoài tìm thêm, nhỡ may không hợp thì chẳng phải là hỏng chuyện của anh sao.”



Anh Huy lấy tăm xỉa răng, đôi mắt không ngừng quan sát Thường Trấn Viễn.



Lăng Bác Kim liếc mắt với Thường Trấn Viễn, nói, “Anh Ngưu…”



Thường Trấn Viễn nở nụ cười, lấy thuốc ra khỏi túi đưa qua, “Anh Huy phải không ạ, lần này anh phải dìu dắt bọn em đấy nhé.”



Anh Huy nhìn xe bên ngoài, chép miệng nói, “Có xe à, xem ra có tiền đấy nhỉ, chỗ đám anh chỉ làm ăn nhỏ lẻ, không lọt vào mắt chú được đâu.”



Thường Trấn Viễn cười nói, “Xe đi mượn cho oai, hết giờ phải trả lại người ta. Nào nào nào, hút điếu thuốc đi ạ.”



Anh Huy bỏ tăm xuống, miễn cưỡng ngậm thuốc trong miệng.



Thường Trấn Viễn vội châm lửa cho y.



Anh Huy nhìn nhãn hiệu thuốc trong tay hắn, “Thuốc xịn nhỉ.”



“Anh thích là được rồi.” Thường Trấn Viễn biết điều bỏ bao thuốc lên quầy.



Anh Huy hút hai hơi mới nói, “Đám anh đều làm việc cho anh Quang, có cần người hay không không do anh quyết định, phải được anh Quang đồng ý mới xong. Mấy chú mày đi theo anh.” Y đứng lên đi tới cửa, thấy Lăng Bác Kim vẫn đang bưng tô mì, xị mặt xuống, “Ăn xong rồi còn không cất đi đi.”



Lăng Bác Kim vội vàng bỏ tô mì vào trong quán.



“Tiền mì…” Gã đàn ông bất mãn kéo dài giọng.



Lăng Bác Kim lấy một tờ một trăm đặt dưới bao thuốc trên quầy.




Lâm Bình An nói, “Có cách gì khiến anh không tơ tưởng tới nhà tôi nữa không?” Anh ta hết cách rồi. Lý do hắn nói thật là giả quá thể đáng, nếu như vừa nhỏ vừa chật nghĩa là ấm cúng thì hắn nên đi chui vào chuồng chó.



Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lăng Bác Kim mượn phòng vệ sinh, tiện đó gọi cho cho Lưu Triệu. Lưu Triệu rõ ràng cũng rất hết hồn với những phát triển bất ngờ này, “À phải, địa chỉ cậu điền chỗ nào thế?”



Lăng Bác Kim nói, “Em tiện tay điền phòng cho thuê trên quảng cáo.” Chuyển tới chỗ Đầu to chẳng bao lâu thì biết tin Đầu to định kết hôn, một tên con trai độc thân như cậu đương nhiên không tiện chen giữa vợ chồng son người ta, vậy nên biết điều mau chóng để ý tin tức mặt này, còn đi xem hai nhà rồi, chẳng ngờ lại dùng tới thật.



Lưu Triệu nghĩ rồi nói, “Cậu báo lại những tư liệu các cậu đã điền cho tôi, tôi xử lý cho các cậu. Còn nhà của Lâm Bình An thì vẫn phải được sự đồng ý của chủ nhà, nếu anh ta khăng khăng không chịu thì tôi sẽ nghĩ cách khác.”



Cuối cùng Lâm Bình An không đồng ý. Chuyện lộn xộn như vậy anh ta gặp một lần là ớn chung thân.



Lưu Triệu nói với Thường Trấn Viễn, “Cậu không viết bớt xuống một tầng được sao?” Gia đình phía dưới Lâm Bình An đã chuyển đi rồi, có điều vị trí không đủ cao, không nhìn được toàn cảnh nhà máy sợi nên lần trước mới không bị ngó ngàng tới.



Thường Trấn Viễn nói, “Nếu lúc ấy em nghĩ được nhiều như vậy thì nhất định có thể nghĩ tới địa chỉ của anh.”



“…” Lưu Triệu nói, “Nghe chẳng buồn cười tẹo nào. Tôi sẽ khớp lời với Lâm Bình An, Lỗ Dương Quang không đơn giản như vẻ ngoài, có lẽ sẽ sai người tìm hiểu hai cậu đấy.”



Thường Trấn Viễn nói, “Có xe theo dõi bọn em, tới lúc vào nhà Lâm Bình An thì mới đi.”



Lưu Triệu đau đầu bóp trán, “Rốt cuộc là cậu nghĩ thế nào vậy? Sao lại kéo người không liên quan vào?”



Kỳ thật chính Thường Trấn Viễn cũng chẳng giải thích được lúc ấy mình nghĩ thế nào, chỉ là lúc điền vô thức viết địa chỉ đó ra, căn phòng có đôi chút tương tự phòng ở hồi bé.



“Thế địa chỉ bố mẹ cậu là giả phỏng?” Lưu Triệu hỏi.



Thường Trấn Viễn nói, “Thật.”



“Cái gì?” Lần này không chỉ Lưu Triệu mà ngay cả Lăng Bác Kim cũng kinh ngạc nhìn hắn.



Thường Trấn Viễn nói, “Có điều, là bố mẹ của Trang Tranh.”



“…” Lưu Triệu chẳng biết nói gì nữa, “Sao cậu lại có địa chỉ của bố mẹ Trang Tranh?”



Thường Trấn Viễn nói, “Đọc được trong phòng hồ sơ.” Địa chỉ đó đúng là thật, nhưng quá hạn gần mười năm rồi.



Một cảnh sát bình thường sẽ nhớ rõ địa chỉ của bố mẹ một trùm xã hội đen?



Ánh mắt Lưu Triệu nhìn hắn rặt là soi mói. Thường Trấn Viễn có quá nhiều quá nhiều bí ẩn, ví dụ như vị trí kho 303, ví dụ như một súng chuẩn xác giết chết Triệu Thác Đường, ông ta biết mình nên điều tra, nhưng luôn có một giọng nói ngăn ông ta lại. Trước mắt tất cả hành vi của Thường Trấn Viễn không gây ra bất cứ mất mát nào cho đội cảnh sát, mà còn mang tới rất nhiều lợi ích, vậy tại sao… không để hắn tiếp tục nhỉ?



Có lẽ là chút ích kỷ như vậy khiến ông ta dung túng Thường Trấn Viễn tới giờ, “Hòa thượng, kể vụ án này cho A Tiêu đi.”