Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 94 : Lịch Sâm và Thường Trấn Viễn

Ngày đăng: 09:38 19/04/20


Còn đôi ba ngày nữa là hết tháng, bố Thường gọi liền hai cuộc tới để xác định hành trình của hắn. Lịch Sâm cũng nhớ chuyện về cùng nhau, không ngừng gọi điện nhắn tin hỏi han. Thường Trấn Viễn bị giục nhức đầu, dứt khoát mua vé máy bay ngày hôm sau dông thẳng.



Quê quán của Thường Trấn Viễn hồi trước hắn đi công tác có tới mấy lần rồi, song tới giờ chưa từng dạo chơi tường tận, dù sao cũng đang rảnh rang, hắn tắt di động, đăng ký đoàn du lịch địa phương chơi nhàn nhã năm ngày, tới tối cuối cùng mới gọi điện báo hành tung của mình cho bố Thường.



Bố Thường đang bận bịu tối tăm mặt mũi, nghe giọng hắn thì cáu bẳn, “Con làm anh kiểu gì vậy! Em trai cưới vợ mà không tới giúp sao?”



Thường Trấn Viễn nói, “Con chưa kết hôn, giúp thế nào?”



Bố Thường nghẹn ứ không nói được lời nào. Ông ta vẫn còn áy náy với Thường Trấn Viễn, nhất là bao nhiêu năm như vậy không ở bên cạnh, số cuộc gọi hằng năm đếm được trên đầu ngón tay, nghĩ rồi nghĩ, giọng điệu tức thì mềm mỏng lại, “Bố giữ cho con một gian phòng trong khách sạn, mau tới đi, gặp mẹ con em con với em dâu tương lai của con.”



Thường Trấn Viễn biết không trốn được lần gặp mặt này, không từ chối, xách hành lý đi trả phòng rồi đi xe tới khách sạn bố Thường nói.



Dù sao cũng là chuỗi khách sạn năm sao, nội cái tiền sảnh không thôi đã to hơn cả cái nhà khách hắn ở. Một chùm đèn pha lê to đùng treo ở giữa, ánh đèn dìu dịu, khiến vẻ ngoài của mọi người đều tăng lên một nấc.



Trông Lịch Sâm vốn đã không tệ, nhìn dưới ánh đèn, càng thêm hào hoa.



Thường Trấn Viễn nhìn gã mỉm cười đi tới, thấp thoáng trông thấy lý tưởng của Trang Tranh. Tiếc rằng, vào cái tuổi của Lịch Sâm, Trang Tranh không hiên ngang được như gã, lúc Trang Tranh có tư cách hiên ngang như Lịch Sâm thì đã quá tuổi mất rồi.



Tiếc nuối là thứ đọng lại khi thời gian và trạng thái luôn không ngừng chệch nhau.



“Tôi không gọi được cho cậu.” Lịch Sâm đi tới trước mặt hắn, mỉm cười nhìn hắn, phàn nàn một cách thân thiết.



Thường Trấn Viễn nói, “Tôi đi du lịch một mình.”



“Ồ, trông thấy gì vậy?”



“Thế giới.”



“Cậu đi xa thật.” Ánh mắt Lịch Sâm ấm áp, bập bùng hy vọng, “Tôi còn kéo cậu trở lại được không vậy?”



Thường Trấn Viễn nói, “Đáp án đã có từ lâu rồi.”



“Cậu thấy được thế giới thì nên biết rằng, thế giới luôn biến đổi.” Lịch Sâm nói, “Cậu đừng vì cái thế giới trong khoảnh khắc ấy mà phủ định những khả năng khác.”




Thường Trấn Viễn nói, “Con cái không có bố mẹ dạy bảo được như con cũng không tệ đâu.” Lời hắn chứa đựng giễu cợt, hoàn cảnh phát triển của Thường Trấn Viễn khá là giống Trang Tranh.



“Con đang trách bố sao? Tình hình khi ấy mà con ở lại thì con cảm thấy bố của Lịch Sâm sẽ để yên cho con sao? Bố không đưa con vào quân ngũ thì còn làm gì được nữa? Mặc con như tên điên chạy tới nhà nó la lối à?” Vẻ chừng ông ta nhớ tới hành vi điên cuồng năm xưa của Thường Trấn Viễn, đập bàn tức giận, “Chỉ vì cái thằng như vậy mà con không học đại học tử tế, con nói con có xứng đáng không? Cũng may hiện tại con làm công chức nhà nước, nửa đời sau xem như là có tương lai rồi. Nhưng giờ con lại muốn làm mấy chuyện bát nháo này, con nói coi, con bảo bố lót đường cho con thế nào đây? Lẽ nào trơ mắt nhìn con leo lên cao rồi lại bị người ta vạch trần con hằng đêm ngủ với đàn ông sao?”



Thường Trấn Viễn nói, “Không cần lót đường cho con, chuyện của con tự con quyết định.”



“Cánh con cứng cáp rồi hả?” Bố Thường trừng trộ nhìn hắn, “Con có biết thư ký Liêu nói con ra sao không? Ông ta bảo trông con rất tinh khôn, nhưng làm việc thiếu chín chắn. Người ta nói uyển chuyển, nói thẳng thừng ra thì chính là con không biết đối nhân xử thế.”



Thường Trấn Viễn nói, “Bố có biết vì sao ông ta nói con làm việc thiếu chín chắn không?”



“Lẽ nào tự con biết rồi sao?”



“Vì con không muốn giao thiệp với Lịch Sâm.”



“Ý là sao?”



Thường Trấn Viễn nói, “Ông ta đi lại rất gần với Lịch Sâm.”



Bố Thường hơi biến sắc, “Con nói thật à?”



Thường Trấn Viễn gật đầu. Trước mặt bố Thường, hắn không dám quá ngạo mạn lông bông. Tuy bảo Thường Trấn Viễn và bố Thường xa cách nhiều năm, cảm tình hờ hững, nhưng phụ tử liền tâm, hắn biểu hiện thái quá nhất định sẽ bị nhìn ra dấu vết. May sao mới rồi bố Thường đang trong cơn thịnh nộ, giờ thì lại chất chứa tâm sự nên không suy xét hành vi của hắn, lẩm bẩm, “Thì ra ông ta bước lên con đường này rồi.”



Trước đó Thường Trấn Viễn đã cảm thấy việc Lịch Sâm tự dưng hứng thú với mình khác thường rồi, nghe giọng điệu bố Thường thì hình như là biết gì đó.



Quả nhiên, bố Thường nói, “Nhà họ Lịch dạo này không còn hào nhoáng như vẻ bề ngoài nữa rồi.”



Thường Trấn Viễn ngẫm lại những tin tức liên quan tới nhà họ Lịch ở đời trước, song không nghe thấy bảo có động tĩnh gì lớn cả, lẽ nào, tương tự như sự biến mất của Từ Tắc Thừa, cái chết sớm của Trang Tranh, lại là một đợt hiệu ứng bươm bướm à.



Bố Thường nói, “Bố có liên quan tới vụ án này, coi như là một thành viên trong đoàn thanh tra đi. Con đừng có dính líu tới nó nữa, không thì cả nhà chúng ta trốn không thoát đâu.”



Thường Trấn Viễn cúi đầu ngẫm nghĩ, chậm rãi nói, “Đợt này trong cục bọn con có một vụ án, liên quan tới Lịch Sâm.”