Bước Về Phía Anh

Chương 10 :

Ngày đăng: 10:34 18/04/20


UỲnh.



Mình/ Bố/ Bác làm sao thế?



_Mau dìu bác lên xe, Phương Anh gọi điện cho bệnh viện mau lên.



_ Bố/ mình..ơi.



_ Bác để cháu. Mạnh Quân nói xong vội vàng bế ông Viễn lên xe rồi nhanh chóng khởi động xe đến bệnh viện Hòa Ái gần đấy.



Xe vừa dừng lại trước cổng bệnh viện, Mạnh Quân liền vội vàng xuống xe bế ông Viễn chạy nhanh vào trong, vừa đi anh vừa hô lớn “ Bác sĩ, bác sĩ”



_Mau cho bệnh nhân lên cáng.



Mạnh Quân nhẹ nhàng đặt ông Viễn xuống theo sự chỉ thị của bác sĩ, rồi nhanh chóng cùng bác sĩ và y tá đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu.



Cửa phòng cấp cứu từ từ khép lại, trong lòng bà Cầm trào dâng lên sự sợ hãi tột độ, mắt rưng rưng, toàn thân bà không ngừng run rẩy đến nỗi đứng cũng không vững phải dựa vào người Phương Anh mới có thể trụ được.



Diệp Linh ôm chặt mẹ vào lòng, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cô nhẹ nhàng an ủi mẹ, bởi cô biết lúc này đây cô chính là điểm tựa duy nhất cho mẹ dựa vào. Vì vậy cô phải thật kiên cường chỉ có như vậy gia đình cô mới có thể thuận lợi vượt qua gia đoạn khó khăn này.



Khoảng 2 tiếng sau, cửa phòng cấp cứu từ từ mở ra, Mạnh Quân cùng bác sĩ chữa trị đi ra. Vừa thấy bác sĩ, cả ba người liền bổ nhào ra chỗ bác sĩ hỏi tới tấp “ Bác sĩ, chồng tôi/ bố… tôi sao rồi”



Bác sĩ chữa trị là một người trung niên có khá nhiều năm trong nghề,dường như đã quá quen với cảnh tượng bị người nhà bệnh nhân vây quanh mà hỏi, ông bình tĩnh tháo khẩu trang y tế xuống, giọng nói trầm ấm mang theo tin vui cho người nhà bệnh nhân vang lên



_Gia đình cứ bình tĩnh, bệnh nhân không sao, tuy nhiên vẫn cần phải nằm viện đã tiện theo dõi. Mời người nhà ra làm thủ tục nhập viện.



_ Bác sĩ vậy là chồng tôi không sao đúng không bác sĩ.



_Đúng vậy.



_Theo chuẩn đoán của chúng tôi, ông nhà bị xơ vữa động mạnh cũng may là phát hiện kịp nên bệnh không có nghiêm trọng lắm, sau này chú ý lối sống, tránh kích động và uống thuốc đúng giờ là được.



_ Dạ, cảm ơn bác sĩ.



Bóng vị bác sĩ khuất dần, Diệp Linh quay sang bên cạnh dặn dò mẹ “”Mẹ, mẹ ở đây với bố nhé. Con ra ngài kia làm thủ tục nhập viện cho bố”



_ Ừ. Con đi nhanh rồi về nhé.



Phương Anh sợ cô lo lắng liền nói chen vào “ Cậu đi đi, bác trai, bác gái cứ để mình lo. Yên tâm đi. "



Cô nghe Phương Anh nói vậy trong lòng cũng yên tâm hơn, liền vội vàng xoay lưng bước đi, vừa bước được vài bước tay cô đã được Mạnh Quân nắm lại “ Để tôi đi cùng cô, dù sao đây cũng là nơi tôi làm việc, biết đâu lại giúp được cô thì sao”




_Tí chị Nguyệt về anh nhớ bảo chị ý qua phòng em nha.



“Ừ”



(........)



Tại phòng khách.



Hữu Đức và Diệp Linh ngồi đối diện nhau trên ghê sofa.



_cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không.



_Chuyện này..



_Cô không phải sợ, tôi không có đuổi việc cô, tôi đang hỏi cô với tư cách là một người bạn đang quan tâm bạn của mình. Nếu có thể cô cứ nói ra, giúp đựơc gì tôi sẽ cố gắng giúp hết sức có thể.



_Chuyện này kể ra hơi dài dòng, đại khái có thể giải thích rằng hôm nay tôi không về là do bố tôi đột nhiên ngất đi phải vào viện. Tôi ở viện chăm bố cả ngay nên quên mất không gọi về cho anh.



_Bác trai có sao không.



_Bác sĩ nói bố tôi ổn rồi, nằm viện điều trị vài hôm là khỏe.



_ừ. Cô chuyển lời hỏi thăm của tôi đến bố cô giúp tôi nhé. Mai tôi về sớm tôi sẽ qua thăm bác



_Cảm ơn anh.



_À, tôi cũng có việc này muốn nói.



_Cô cứ nói đi, nếu đựơc tôi sẽ giúp.



_Thực ra là tôi muốn xin anh cho tôi nghỉ việc.



_ Nghỉ việc.



_ Vâng.



Lời nói chưa dứt, chuông điện thoại của cô chợt reo lên, Diệp Linh giật mình rút điện thoại ra nghe.



Trên màn hình điện thoại lúc này hiện lên hàng số vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi giờ đây mỗi khi nhìn thấy nó, trái tim cô đều nhói lên từng hồi đau buốt.