Bước Về Phía Anh
Chương 32 :
Ngày đăng: 10:35 18/04/20
Đêm trước ngày cưới, dù không muốn nhưng dưới sự bắt ép của bố mẹ Đức đành phải dọn về nhà ở. Diệp Linh vì không muốn cả hai phải khó xử cũng xin phép bố mẹ sang nhà Phương Anh ở, sáng hôm sau sẽ cũng Phương Anh đến lễ đường luôn. Ông Minh cũng hiểu nỗi khó xử của hai đứa con nên cũng không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.
Tại phòng trang điểm của cô dâu.
Thùy vui vẻ chạy ngược, rồi chạy xuôi, không ngừng suýt xoa khen ngợi cô dâu ngày hôm nay:
_ Trời ạ, chị trang điểm đẹp quá đi mất.
_ Kiểu này anh Đức chắc chắn sẽ chết mê, chết mệt cho mà xem….
Đang mải tán phét với Nguyệt, điện thoại Thùy chợt đổ chuông. Thùy cầm điện thoại ra ngoài nghe, nói chuyện một lát khoảng chừng hơn 30 phút, Thùy mở đi vào không thấy Nguyệt đâu. Gọi lớn mấy tiếng không có người trả lời, quái lạ, Chị Nguyệt đi đâu rồi ta.
Thùy bước đi loanh quanh, đi hết một vòng nơi tổ chức lễ cưới mà vẫn không thấy Nguyệt đâu, cô toan lấy điện thoại gọi cho bố mẹ để thông báo. Đúng lúc cô định gọi điện thoại thì nghe thấp thoáng được tiếng ai đó đang nói lớn, bản tính tò mò của đứa bé trỗi dậy, cô rón rén đi tới, đi men theo con đường nhỏ nào ngờ lại vô tình bắt gặp Nguyệt với ai đó đang nói chuyện với nhau, hay nói đúng hơn là đang cãi vã bởi nhìn mặt mũi ai nấy đều nhăn nhó, khó coi. Chỗ này lúc nãy cô đã đi qua rồi nhưng phía trong cô chưa xem bởi đường đi vào trong này vừa nhỏ lại khuất cô không nghĩ đến một cô dâu như Nguyệt lại chạy đến đây nên cô mới bỏ qua. Quá tò mò, Thùy nhẹ nhàng bước lại gần, cố gắng dỏng tai nghe ngóng. Do vị trí đứng khá xa, cô chỉ nghe thấp thoáng được câu được câu không, mãi sau người đàn ông kia bực tức mà nói hơi lớn” Giấy xét nghiệm giả, giấy mang thai giả. Tôi vì cô liều mình như vậy cô nói chưa có tiền mà được sao”
_ Xét nghiệm, mang thai. Chuyện gì đây. Thùy nép chặt người vào tường im lặng nghe họ đối thoại.
_ Cho tôi hai hôm. Hai hôm sau tôi sẽ chuyển khoản cho anh.
_ Hai hôm. Con trai tôi không thể chờ đến lúc đó được. Cô biết thừa nếu không phải vì bất đắc dĩ tôi nhất định sẽ không giúp cô làm cái việc thất đức như vậy.
_ Ông im ngay. Chuyện kết quả xét nghiệm giả ông không được phép hé răng nửa lời. Nếu không 1 xu ông cũng không có.
_ Cô nghĩ tôi sợ cô sao. Giờ tôi chẳng còn gì nữa hết,chỉ còn đứa con này là chỗ dựa duy nhất thôi. Nếu nó có mệnh hệ gì tôi cũng không thiết sống nữa. Còn cô nếu tôi nói sự thật cho họ nghe kết quả xét nghiệm AND là gì, kết quả mang thai cũng là giả, tôi xem cô ăn nói sao với họ.
_ Ông…Được rồi. Nguyệt lấy điện thoại ra chuyển tiền.
_ Được rồi đó.
_ sao lại chỉ có 50 triệu. Cô muốn lật lọng sao.
_ Tôi thật sự hết tiền rồi. Không tin ông có thể kiểm tra. Cho tôi hai hôm tôi sẽ chuyển không thiếu 1 xu.
_ Đựơc rồi. Hạn chót đấy nhé. Cô mà khất lần, khất lượt đừng trách tôi không báo trước.
Cả người Thùy lặng đi, cô hoàn toàn choáng váng vào những gì mình vừa nghe thấy. Nhìn thấy người kia định đi về phía mình, Thùy lấy hết bình tĩnh nhẹ nhàng di chuyển thật nhanh ra phía ngoài.
LÚc đó, bản thân Thùy cũng không biết mình muốn gì, cô chỉ biết chạy như bay ra bãi xe lấy xe phi một mạch về nhà rồi chạy lên phòng Nguyệt. CÔ đoán nếu bản kết quả mọi người nhìn thấy là giả, hẳn bản kết quả thật chắc chắn phải ở phòng của Nguyệt, bởi cô quá hiểu tính Nguyệt với một người tự cao, tự đại lúc nào cũng cho mình là nhất như cô, Nguyệt rất thích cảm giác được chiến thắng người khác. Tất nhiên để có được cảm giác đó, thứ tất yếu Nguyệt phải giữ đó chính là những bản kết quả, chỉ khi nhìn thấy chúng Nguyệt mới có cảm giác thỏa mãn khi chiến thắng Linh.
Tìm khắp phòng vẫn không thấy chút dấu vết gì, Thùy nghĩ chắc bản thân có lẽ đã nghĩ oan cho Nguyệt, có lẽ hai người họ nói về chuyện khác thì sao. Cô tự gõ vào đầu, trách bản thân ngu ngốc, đứng dậy thu dọn đồ đạc, cất đồ vào trong ngăn, tầm mắt cô dừng lại ở chiếc bình hoa trên nóc tủ, vị trí của bình hoa có chút kì quái, theo lẽ thường rất ít ai lại để bình hoa ở nơi cao và khó nhìn thấy như vậy nếu không phải cô vô tình cúi xuống hẳn cũng không nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng chiếc bình, hơn nữa nếu Nguyệt để trang trí hẳn phải nên có hoa mới đúng. Thùy bắc ghế, trèo lên, lấy chiếc bình xuống, phía trên miệng bình chứa đầy xốp trắng, Thùy lôi vội đám xốp ra, bên trong bình lộ ra một bọc gì đó đựơc bọc kín bằng nilon.
Thùy hồi hộp, đưa tay rút bọc nilon ra. Từ từ mở ra.
Hữu Đức cầm tay cô nên mơn trớn, cạ cạ răng cắn nhẹ một cái, Diệp Linh kêu khe khẽ” Á. Anh làm gì vậy”
_ Đau không.
_ Đau chứ sao không. Anh hỏi thừa thế.
_ Đau tức là không phải mơ rồi. là sự thật đó ngốc ạ.
Cô phì cười, tựa vào lòng anh, hít hà mùi hương cơ thể mà bấy lâu nay cô mong nhơ nhưng lại chẳng thể tới gần.
Hai ngày sau, Phương Anh mới lười biếng tỉnh dậy, trong khi đầu óc còn ngơ ngơ chưa kịp hoạt động cô đã bị tiếng khóc của mọi người làm lú hết não. Mãi một lúc lâu sau cô mới nhận ra được điểm gì đó sai sai, cô đẩy bà Thúy ra,lễ phép nói:
_ bác gái, bác nói gì vậy. Cháu không hiểu.
Sau một tiếng nghe các bô lão giải thích cuối cùng bộ não tê liệt của cô cũng hoạt động trở lại. Tuy có chút ngượng ngùng, gượng gạo nhưng trước ánh mắt mong chờ và cái gật đầu khích lệ của bố mẹ, Phương Anh cũng thành công gọi hai tiếng bố, mẹ khiến vợ chồng ông Minh vui vẻ, mỉm cười suốt cả ngày.
Sóng gió qua đi, mặt trời lại lên cao. Ai nấy cũng dần quay về cuộc sống thường ngày của mình. Tuy nhận lại bố mẹ ruột nhưng tình cảm của Phương Anh đối với bố mẹ nuôi vẫn nồng nhiệt như xưa, thậm chí còn có phần quan tâm hơn. Bên cạnh đó, tình cảm giữa cô và Quân cũng đã tiến triển lên một bậc nữa. Cô đã chính thức nhận lời cầu hôn của Quân, định ngày 10 tháng 8 tổ chức hôn lễ.
Sau 1 tháng về quê mẹ ở cữ, Linh chuyển lên nhà Đức sống. Sau bao sóng gió, hai người cuối cùng cũng có một kết thúc viên mãn bằng một đám cứơi hạnh phúc, hôn lễ đựơc tổ chức chung với Phương Anh.
Một ngày, Linh đi mua đồ chuẩn bị cho đám cưới vô tình gặp Thiên, anh bây giờ đang làm nhân viên bán hàng cho cửa hàng chăn ga, gối đệm Yên Hùng. Nghe nhân viên ở đó nói, cuộc sống của anh cũng chẳng dễ dàng gì, tiền làm được bao nhiêu liền bị Mai giữ hết, cô ta vẫn không bỏ được cái thói ghen bóng ghen gió, thỉnh thoảng lên cơn điên là lại lồng lộn lên bất chấp có là nơi làm việc của chồng cũng chạy đến ầm ĩ, khiến Thiên xấu hổ phải xin chuyển việc liên tục, nơi này đã là nơi làm việc thứ 5 rồi. Thiên cũng chẳng phải hạng đàn ông biết nhẫn nhịn gì cho cam, vài lần anh còn nhịn sau có lần cô ta quá đáng qua, anh không ngần ngại trước mặt mọi người tát cho cô ta vài bạt tai, cũng may là có mọi người can ngăn không có khi Mai cũng bị anh đánh đến nỗi cha mẹ cũng không nhận ra... Hai người họ dăm bữa nửa tháng cứ vậy mà lôi nhau ra gây một trận lớn, rồi chẳng cần biết mặt mũi thể diện ở đâu cứ thích là lao vào tẩn nhau như chuyện thường.
Diệp Linh nghe xong chẳng biết nên vui hay nên buồn. Cô chỉ khẽ cười, coi như bản thân vừa nghe một câu chuyện phiếm về người lạ, nhẹ giọng bảo nhân viên giới thiệu:
_ Em gói cho chị bộ này nhé.
Cầm đồ ra khỏi cửa tiệm, Diệp Linh mỉm cười rạng rỡ, bầu trời hôm nay thật đẹp, ánh mắt trời thật rạng rõ.
Ở một chỗ không xa, Hữu Đức mở cửa xe bước xuống, vẫy tay, cười thật tươi.
"Hữu Đức, anh từng nói bước qua nỗi đau là hạnh phúc. Và hạnh phúc của em chính là anh. Anh là tình yêu, là ánh sáng, là vầng thái dương soi sáng cuộc đời em. Gặp được anh, yêu anh chính là may mắn lớn nhất cuộc đời em
Hữu Đức, em yêu anh."
Truyện đã kết thúc, số phận của Nguyệt là sống hay chết là em để mọi người tự định đoạt.
Đối với Mai và Thiên cũng vậy, với cá nhân em hôn nhân không hạnh phúc chính là sự trừng phạt lớn nhất cho hai kẻ luôn mở miệng tự hào với hai chữ" tình yêu"
The end