Bướm Báo Thù (Điệp Tử)
Chương 12 : Người tình
Ngày đăng: 21:44 18/04/20
Một buổi sáng đẹp trời, tại công ty Hậu Vinh, các nhân viên đang rầu rĩ. Gương mặt ai cũng buồn bã chán chường. Dạo gần đây công việc làm ăn cứ thua lỗ, các đối tác chẳng còn dám chi trả một đồng nào nữa, công ty càng lúc càng trượt dốc. Chợt giọng ai quát tháo ầm ĩ ở bên trong…
Cô nhân viên trẻ liếc mắt rồi quay sang bạn đồng nghiệp bên cạnh, nói khẽ:
- Ông giám đốc lại cãi nhau với mụ vợ, lần nào cũng thế, oải!
- Đã biết chồng chẳng thể làm ra tiền nữa mà bà ta cứ vòi vĩnh ăn chơi, mua sắm.
Ngay cạnh bàn làm việc, anh chàng thật nổi bật với chiếc cà vạt đỏ, gấp sổ sách lại, giọng thì thầm:
- Mấy bà chưa biết chuyện sao, bà giám đốc hình như phát hiện ra chồng mình ngoại tình. Thú vị lắm…
- Thú vị gì thế? - Giọng một phụ nữ vang lên, khó chịu.
Tất cả các nhân viên quay lại, đó người phụ nữ ngoài ba mươi, có mái tóc đen cột cao, đôi môi đỏ, cái nhìn sắc sảo, trông ra dáng quý bà với bộ áo vest đen cùng chiếc váy ngắn bó sát, ẩn sau những sợi tóc dài là đôi mắt màu cam vàng, màu của hoàng hôn! Thu, thư ký của giám đốc! Người này ai nhìn cũng phải nể.
Những người nọ lật đật đứng dậy chào, Thu cất tiếng đầy nghiêm nghị:
- Công ty đang lúc gặp khó khăn, đã không lo nghĩ cách thì thôi còn ngồi đây nói chuyện tầm phào trong giờ làm việc. Các cô cậu muốn bị đuổi lắm đúng không? Có cần tôi trình với giám đốc…
Những người nọ cười xòa, đồng thanh:
- Chị Thu bớt giận, chúng tôi không dám nữa, mong bỏ qua cho.
- Đừng để tôi phải thấy cảnh tượng lúc nãy một lần nữa. Khi nào công ty này sụp, thì lúc ấy tha hồ ra quán buôn chuyện! Hừ!
Dứt lời, cô thư ký rời đi. Các cô cậu nhân viên trẻ nhìn nhau, lè lưỡi.
Thu bước nhẹ nhàng dọc theo hành lang. Bây giờ con đường này trở nên vắng vẻ vì nhân viên mỗi lúc một ít lại. Kẻ thì bay sang nơi khác tốt đẹp hơn, kẻ thì viện cớ gia đình có việc xin nghỉ vài tuần sau đó cũng dong tuốt.
Được đoạn, Thu dừng lại, đưa mắt nhìn xung quanh, nở nụ cười:
- Sớm muộn gì cái công ty thối này cũng tiêu thôi!
Cô thư ký quay qua đối diện là cánh cửa phòng giám đốc, tấm kính nhỏ trên cửa phản chiếu một phần gương mặt cô. Trong tích tắc, bóng dáng Điệp Tử ẩn hiện trong hình hài đó. Mở cửa, Thu bước vào, tiến đến bên bàn, cất tiếng chào giám đốc.
Chiếc ghế xoay lại, trước mặt cô là ông già với bộ râu xồm xoàm:
- Cô đấy à Thu, chuyện đối tác thế nào rồi?
- Rất tiếc, tôi đã cố hết sức nhưng mọi thứ có vẻ đã bế tắc. Sau lần sản phẩm đồ chơi của công ty bị đánh giá kém chất lượng thì không còn đối tác nào muốn tiếp tục với chúng ta nữa. Cứ day dưa thế này, tôi e là…
Phản chiếu trong đáy mắt kinh hãi của Smiley, hình ảnh ông Quốc giơ cao sợi dây nịch đen lên cao, bắt đầu giáng xuống. Tiếng chạm của sợi nịch vào da thịt nghe thật lớn, chát chúa, liên hồi và mạnh bạo. Bên ngoài, mưa đã rơi nặng hạt… Hòa vào đó, tiếng la hét của một cô gái cùng giọng cười khoái chí của gã đàn ông:
- Hét đi! Lớn lên! Xem ai sẽ cứu mày, con ả thối!
Quá hoảng loạn, Smiley xô mạnh lão giám đốc rồi lao ra khỏi phòng dù trên người không mảnh vải che thân.
Huỳnh hụych! Huỳnh hụych! Bàn chân cô gái chạm lên nền đất lạnh, hối hả. Càng chạy, đường càng tối, không biết đâu là lối thoát… Chợt, Smiley vấp té, chân bị trặc chẳng thể đứng dậy nổi. Từ từ trong màn đen, khuôn mặt ông Quốc hiện ra, thật gớm ghiếc. Cô gái trẻ đáng thương lập tức khóc lóc, van xin:
- Làm ơn tha cho tôi…!
Không nói lời nào, lão già cứ tiến đến gần, đến gần trông như bóng ma. Hãi hùng, Smiley nhổm người, với tay về phía trước, kêu cứu.
Pặt! Sợi dây nịch quấn vào cổ Smiley, ông Quốc ở phía sau dùng hai tay siết chặt, giọng rầm rì hệt ma quỷ:
- Dám xô tao hả? Đừng mơ, mày sẽ không thoát khỏi đây được đâu! Chết đi, mày thật đáng chết! Mày chết đi!
Smiley quờ quạng, cổ bị ghì siết mạnh mẽ bởi một gã đàn ông mà lúc này chẳng khác gì một con thú hung hãn. Khó thở! Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng… nhưng được vài giây thì ngừng lại. Ông Quốc thả tay ra, Smiley ngã xuống đất bất động, mắt trợn ngược còn miệng há hốc. Chết!
Lúc này lão giám đốc như chợt tỉnh, nhìn xuống thấy xác Smiley nằm dưới chân. Bàng hoàng vì chẳng rõ mình vừa làm gì, tại sao lại ra tay giết người, ông Quốc điên loạn chạy đi. Vừa tới cửa công ty thì ông trượt ngã, hình như dưới sàn có gì ướt ướt. Giơ tay lên xem, ánh sáng le lói soi rõ bàn tay nhuốm đỏ. Máu? Máu của ai?
Sợ hãi cực độ, ông Quốc mở toang cánh cửa. Đập vào mắt ông, trên nền cỏ xanh dưới làn mưa lớn, là xác bà Đỗ bị đâm, máu loang thành vũng. Vết máu được kéo dài từ bên trong ra đến ngoài, lem luốt trên nhánh cỏ ướt.
Không nghĩ ngợi, ông chạy đến gần, rút dao ra khỏi người vợ, máu văng tung tóe lên mặt, miệng gọi thất thanh:
- Bà ơi…! Bà bị sao vậy? Ai đã làm chuyện này?
Vừa lúc ấy, xe cảnh sát chạy đến. Cảnh tượng mà cảnh sát trông thấy là giám đốc Quốc, áo dính đầy máu, tay phải cầm dao, hung khí gây nên cái chết của bà Đỗ. Tiếp đến, họ tìm thấy xác của Smiley, bên cạnh có sợi dây nịch đen nằm vung vãi.
Trước lúc bị lôi vào xe cảnh sát, ông Quốc bỗng ngước mặt lên trời, dưới màn mưa tầm tã trắng xóa, hình ảnh cô gái trẻ mặc chiếc váy tím bay lơ lửng xuất hiện. Đôi mắt màu cam vàng của buổi hoàng hôn đẫm máu.
Cái nhìn băng giá như đâm xuyên qua tim lão giám đốc.
Những chiếc xe cảnh sát lao đi mất hút. Điệp Tử nhìn theo, cười thích thú. Đúng lúc, một giọng nói lạnh như băng len lỏi trong từng hạt mưa:
- Thì ra Điệp Tử trở về dương trần là để trả thù!
Điệp Tử xoay lại, một bóng dáng bay lơ lửng giữa không trung, đối diện ngay trước mắt cô. Là cậu bé mái tóc đen bồng bềnh trưa nay, đang nhìn cô chăm chú.