Bướm Báo Thù (Điệp Tử)
Chương 7 : Con nuôi
Ngày đăng: 21:44 18/04/20
Tại lễ đường, một lúc nữa đây, Thái và Yến sẽ chính thức trở thành vợ chồng. Thế nhưng đám cưới tốt đẹp này bỗng nhiên biến thành ngày tang tóc. Xác cô dâu xinh đẹp Yến được tìm thấy trong phòng trang điểm. Máu trào ra từ miệng vấy lên bộ áo cưới trắng tinh, kế bên ly nước vỡ tan.
Xét nghiệm tử thi, Yến trúng độc natri xyanua. Độc trong ly vẫn còn…
***
Vài ngày sau, ba và hai cô em gái của Yến cùng người chồng tương lai Thái dọn những vật dụng trong phòng Yến, dù gì cũng phải đem chúng đi đốt.
Trên chiếc ghế, ông Tùng ngồi khắc khoải, mái đầu nửa trắng nửa đen phân rõ, ngả đầu bên di ảnh cô con gái xấu số. Huỳnh, con gái thứ, đến gần ông rồi cúi xuống:
- Ba à, người cũng đã mất rồi, ba cứ đau buồn như vậy chị ấy sẽ không vui đâu!
Ông Tùng lau những giọt nước mắt hiếm hoi trên gương mặt nhăn nheo:
- Tại sao số nó khổ thế, chỉ mới hai mươi tuổi? Đã vậy còn chết trong ngày cưới nữa, trời ơi là trời, tôi có làm gì ác đâu mà ông nỡ đối xử với tôi tàn nhẫn thế này?
- Đừng vậy, ba ơi… - Huỳnh ôm lấy ba đang gào khóc.
Thái nãy giờ không phản ứng gì, chỉ lo dọn dẹp những vật dụng còn lại của người yêu. Thái là con nuôi của ông Tùng, anh cùng Yến lớn lên dưới một mái nhà sau đó cả hai yêu nhau rồi quyết định kết hôn. Ông Tùng cũng rất mừng vì Thái được ông nuôi dạy từ nhỏ nên ông có thể yên tâm trao con gái cho anh. Cứ ngỡ hạnh phúc đang đến nào ngờ hóa ra bi kịch, chẳng rõ, ai đã ra tay độc ác đến vậy. Thái xoay qua bảo:
- Ba và hai em cứ ở đây, con đem mấy vật này đi đốt, thấy vật lại nhớ đến người.
Ông Tùng gật gù, cất lời an ủi:
- Con phải giữ gìn sức khỏe, nếu đau khổ quá thì cứ bộc ra đừng giấu trong lòng.
Chàng trai vác thùng giấy to rời khỏi phòng. Cô con gái út tên Mi, mười tuổi, lẽo đẽo đi phía sau Thái. Ra đến vườn, con bé dừng lại, đôi mắt chăm chú nhìn anh trai lần lượt cho mấy vật dụng vào lò thiêu rác. Đôi mắt Mi tròn hẳn, màu mắt cam vàng ánh lên điều gì không rõ, ít giây sau thì nở nụ cười.
Chuông điện thoại vang lên, Huỳnh bắt máy:
- A lô nhà ông Tùng nghe đây, ba cháu ạ, được chú chờ một lát. - Cô gọi lớn - Ba ơi, có điện thoại!
Ông Tùng lê bước đến bên con gái đưa tay đón lấy điện thoại, giọng khẽ khàng:
- Tôi đây có gì không? Cái gì…? Cổ… cổ phiếu rớt giá, tiền mất sạch ư?
Ông Tùng choáng váng buông rơi chiếc điện thoại, ngã khụy xuống. Huỳnh hốt hoảng đỡ lấy ông. Người đàn ông ngoài năm mươi đưa tay lên trán, thều thào:
- Không, ba không sao… Con đỡ ba lên phòng.
Huỳnh gật đầu, nhanh chóng đưa ba lên lầu. Khi bóng họ vừa khuất trên những bậc cầu thang, Mi cầm lấy điện thoại đang treo lủng lẳng, nói vào:
- Xin lỗi, ba cháu vừa ngất, lần sau chú gọi lại nhé! Mà có thể ông ta sắp chết rồi!
- Ta chấp nhận chết nhưng xin con hãy tha cho Mi.
- Tha à, để xem trong lúc tôi hành hạ ông, nỗi hận của tôi có vơi bớt không, nếu không thì rất tiếc tôi buộc lòng xử nốt nó!
Bỗng cửa bật mở, Mi xuất hiện, trên tay cầm điện thoại đi động, vẻ hớn hở:
- Anh giết ba à? Vậy em sẽ gọi cảnh sát! - Mi nói vào điện thoại - Chú cảnh sát ơi, ở nhà ông Tùng, Thái sắp ra tay giết chết cha nuôi, chú đến mau nhé!
- Khốn thật, tao sẽ giết mày! - Thái nghiến răng, tiến về phía cô bé mười tuổi.
- Chạy mau đi, Mi! - Ông Tùng hét to.
Mi cười cười, tung tăng chạy vụt đi. Tức thì, Thái cầm dao và đuổi theo.
Ông Tùng liền đưa mắt nhìn quanh, con dao gọt trái cây ở trên bàn. Ông cố lết chậm chạp lại bàn, cố chụp lấy vật có thể giúp mình thoát thân. Loay hoay mãi cuối cùng dây trói cũng bị cắt đứt, tức tốc ông Tùng chạy ra ngoài tìm Mi.
Có vệt máu kéo lê đến căn phòng cuối hành lang, Ông Tùng kinh hãi tung cửa…
Ông bàng hoàng thấy Thái nằm dưới sàn, cơ thể có nhiều vết dao đâm, máu không ngừng chảy tạo thành từng dòng trên sàn. Ngay cửa sổ, Mi đứng yên, chẳng hề bị thương, một vết xước cũng không. Ông Tùng lắp bắp hỏi:
- Con đã… giết Thái?
- Hắn ta tự đâm đấy, ta chỉ điều khiển cánh tay hắn thôi. Đầu tiên là giơ lên, sau đó đâm vào người… đâm liên tục, vui lắm…
Ông Tùng khụy chân, ánh mắt đờ đẫn kinh hãi vì không biết cô con gái út bị gì. Mi xoay xoay lọn tóc dài cũn cỡn chỉ đến bờ vai:
- Để tôi nói ông nghe một bí mật, toàn bộ kế hoạch này đều do một tay tôi sắp đặt. Tôi cố tình cho gã Thái xem cuốn nhật ký, thôi thúc hắn ta trả thù… Tôi muốn ông nếm trải mùi vị bị mất đi người thân.
Câu nói đầy oán hận vừa dứt thì lập tức Mi từ từ biến hình thành Điệp Tử.
- Cô… cô là ai? Mi của tôi đâu?
Buồn cười trước sự kích động của ông già, Điệp Tử rút khẩu súng ngắn ra:
- Là ai thì ít giây sau ông sẽ rõ. Còn Mi… đã chết trong bệnh viện một tháng trước, tôi giả ra nó để dễ dàng tiếp cận ông.
Đoàng! Ông Tùng nhăn mặt đau đớn khi viên đạn từ họng súng trên tay cô gái mặc bộ váy tím bắn phập vào chân phải ông.
Điệp Tử ném khẩu súng vừa nhả đạn xuống chỗ ông Tùng đang nằm ôm chân, mếu máo. Vết thương nặng khiến ông say sẩm mặt mày, mắt hoa lên, nhìn chẳng rõ. Thế nhưng trước khị gục xuống, ông còn kịp thấy Điệp Tử nhẹ nhàng bay lên cao, giữa khung cửa chằng chịt hoa văn đẹp đẽ, trông cô y hệt con bướm tím bị treo.
Hình ảnh Điệp Tử tan dần, tan dần vào không trung dưới ánh sáng của vầng trăng mờ nhạt hắt vào trong phòng.
Ông Tùng ngất lịm, bên tai nghe văng vẳng tiếng còi hú của xe cảnh sát. Ông sẽ sống suốt đời trong ngục tù cùng với nỗi đau tột cùng về cái chết của ba cô con gái.