Bút Kí Xuyên Qua Của Nữ Phụ
Chương 13 :
Ngày đăng: 13:11 19/04/20
[ Tiểu thuyết tu chân]
[Người chơi đã chết, nhiệm vụ thất bại, dựa theo luật, phải bị trừng phạt]
[Vì phòng ngừa nó xâm nhập, hình thức trừng phạt bị đóng cửa, dĩ nhiên vẫn phải trừng phạt nhưng không nghiêm trọng]
[Cẩn thận, hình như người chơi đã phát hiện cậu ngụy trang]
[Cái này có chút phiền phức, tớ chỉ có thể dùng hình thức sinh mệnh mới có thể tham gia vào trò chơi với người chơi]
Âm thanh của hệ thống có chút chần chờ, Liễu Khê không phải là thánh mẫu thật sự, nó không cho rằng sau khi cô gái này biết thân phận thật của nó thì sẽ bỏ qua.
[Vậy thì lại ngụy trang một lần, buông tha cho thân phận vật nuôi. Tin tức tốt là nó đã dừng việc chữa trị bản thân, tớ có thể tìm ra nó]
[Tiếp theo là vào kịch bản tu chân, đem mấy dụng cụ kia đưa ra đi, tình thế bây giờ có lợi cho chúng ta, không cần phải kéo dài]
[Đừng lo lắng việc này, cậu đã xem nhẹ tầm quan trọng của người chơi trong lòng nó rồi. Chỉ cần có thể bắt được nó, thì trình tự của chúng ta mới có thể có tác dụng, vấn đề tiêu diệt nó chỉ là thời gian. Huống chi, người chơi đã trở thành nhược điểm trí mạng của nó]
[Quả thật, nói không chừng người chơi còn có tác dụng hơn đạo cụ kia] Hệ thống có chút đăm chiêu, dùng Liễu Khê đánh tan nó, hình như có thể.
Liễu Khê im lặng ôm lấy chân, cúi đầu, không rõ biểu cảm.
Ngón tay đâm vào trong cánh tay, móng tay bén nhọn đâm vào làn da, dòng máu đỏ tươi chảy ra ngoài, từ trên cánh tay chảy xuống vào thảm.
Cô hận bản thân ngu xuẩn, yếu đuối. Rõ ràng bọn họ có cơ hội rời đi trong gang tấc vậy mà hi vọng kia lại bị đánh nát như thế.
Nếu không phải vì cô thì Bạch Vương vẫn còn cơ hội để rời đi, là cô hại chết Bạch Vương!
"Ngao ô" Một âm thanh nhộn nhộn vang lên, Tiểu Bạch ngồi một bên, cúi cái đầu nhỏ, đôi mắt đen nhánh mang theo sự lo lắng, giống như đang an ủi Liễu Khê.
Âm thanh nhẹ nhàng này giống như tiếng sấm, gọi Liễu Khê đang đắm chìm trong đau đớn tỉnh dậy.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sự đau đớn hối hận. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm cặp mắt vô tội của Tiểu Bạch.
Là nó! Ánh mắt Liễu Khê trở nên oán độc, bởi vì cô bị thế giới mạt thế làm cho sợ hãi, tinh thần căng thẳng, lúc gặp được Bạch Vương lại chìm trong sự vui mừng, gần như xem nhẹ Tiểu Bạch. Cô ngu quá, thứ cần phải cảnh giác nhất lại bị cô ném ra sau đầu.
Bạch Vương là gì? Là vua của zombie, người có sức mạnh mạnh nhất, trong sách, vì đánh bại Bạch Vương, đám người mạnh đứng đầu hơn mười căn cứ liên hợp lại, thay nhau ra trận, vận dùng vũ khí mạnh mẽ, sau đó dựa vào nước suối của Tịch Ấu Vân mới có thể tiêu diệt được vua zombie. Mà cái giá phải trả cũng rất thảm thiết, hơn mấy chục người có dị năng mạnh nhất chỉ còn có bốn người sống sót.
Nhưng mà Bạch Vương sẽ khinh địch mà chết trong tay những người đó sao?
Có khả năng này sao?
Liễu Khê thậm chí cảm thấy chỉ liếc mắt thôi cũng thấy khó chịu.
"Cút ngay!" Liễu Khê lạnh lùng quát một tiếng.
"Ngao ô" Tiểu Bạch làm bộ khó hiểu, hai chân ngắn đi tới trước mặt Liễu Khê. Lòng nó cũng biết rõ, cô ấy phát hiện, thật sự tiếc cho thân phận vật nuôi này.
"Ba" Đôi mắt đỏ hồng, tay đánh lên người Tiểu Bạch, cô dùng hết sức lực của toàn thân, cả cánh tay chết lặng.
"Ngao ô" Tiểu Bạch kêu thảm, choáng váng quỳ xuống đất. Độ mạnh yếu của Liễu Khê không có chút tác dụng gì với nó, nhưng có thể làm cho Liễu Khê dễ chịu một chút, nó không ngại giả vờ yếu thế.
"Cô làm gì đó?" Một âm thanh mềm mại khiển trách vang lên, nữ phụ vừa xuất hiện đã thấy màn này, lập tức khó chịu. Con chó nhỏ này vốn rất yếu, sao cô gái kia lại có thể đối đãi với nó như vậy?
Vừa nói vừa dịu dàng bế Tiểu Bạch lên, nhẹ nhàng xoa nơi Liễu Khê đánh, cẩn thận nhìn con vật nhỏ không bị thương mới nhìn Liễu Khê.
Thở dài nói: "Nhiệm vụ lần này của cô thất bại, tôi không thể làm trái lương tâm cho cô đủ tư cách."
Dừng một chút, lại nhịn không được nói: "Rõ ràng cô có thể cứu vớt thế giới, vì sao có thể buông tha sinh mạng của mình như vậy? Cứu những người đang đau đớn trong mạt thế kia không tốt sao? Không lẽ người kia quan trọng với cô vậy sao?"
Cô ta không rõ, cũng không biết cảm nhận của Liễu Khê, nếu người đàn ông kia đã chết, Liễu Khê phải sống cho thật tốt chứ?
Liễu Khê bình tĩnh nghe nữ phụ chỉ trích, mà nói cho cùng, cô ta có lập trường gì mà nói những lời này?
Ở trong này, cho dù toàn bộ thế giới thì không bằng một mình hắn!
"Thật ra cô vẫn chưa buông tha, nói cách khác..." Nữ phụ không nói, nói cách khác, cái cây đang sinh trưởng tạo ra những chiếc lá có năng lực tinh lọc và chữa khỏi kia, cho dù họ có chết thì vẫn làm bạn đời với nhau, trở thành vợ chồng cạnh nhau.
"Muốn cho điểm thì cho đi, đừng làm mất thời gian nữa!" Liễu Khê thản nhiên nói, liếc mắt nhìn con chó trong lòng nữ phụ, hệ thống này rất đáng chết!
"Lần này cô không làm tròn nhiệm vụ cứu vớt thế giới, nhưng cô cũng không phá hư bản chất, tôi cho cô 50 điểm, cho cô thêm 5 điểm ấn tượng, tổng cộng là 55 điểm." Nữ phụ nhẹ giọng nói, cảm thấy bản thân nên xin lỗi Liễu Khê nên nói thêm: "Không phải tôi không muốn cho cô nhiều điểm nhưng dựa theo quy tắc, cô chỉ có thể đạt tới chừng đấy điểm, hi vọng cô không trách tôi."
"Không quan trọng!" Liễu Khê lạnh lùng nói.
"Cuối cùng, cô nên đối xử với chó nhỏ tốt một chút, cho dù nó chọc giận cô nhưng cô không nên đối xử với nó như vậy, mạng là thứ cần coi trọng." Trước khi nữ phụ biến mất còn nói vậy.
"..." Lần này Liễu Khê không thèm nhìn nữ phụ một cái.
Thật ra tôi là một con sói, Tiểu Bạch chui vào bộ ngực no đủ của nữ phụ, dùng móng vuốt nhỏ gãi gãi mặt, chán nản nghĩ.
Lo lắng nhìn Tiểu Bạch một cái, nữ phụ buông nó xuống, lập tức biến mất.
[Căn cứ vào điểm nữ phụ cho, hệ thống bắt đầu đổi điểm, người chơi cũng coi như hoàn thành kịch bản thứ sáu, vì cho điểm không hợp cách, không thưởng, không có ngày nghỉ, không có điểm thuộc tính]
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.
Liễu Khê im lặng không nói, chỉ khi nghe giọng của hệ thống thì ánh mắt xuất hiện ý lạnh và hận ý. Một ngày nào đó...
[Đinh! Người chơi thân mến, bởi vì nhiệm vụ thất bại cho nên hệ thống sẽ trừng phạt người chơi, thu hội thuộc tính xinh đẹp, thu hồi thuộc tính làn da non nớt, trắng noãn mềm mại, thu hồi lại eo thon nhỏ tinh tế. Trừng phạt đeo vòng cổ ghê tởm đặc chế, vòng đeo cổ làm giảm 100 điểm sức quyến rũ của người chơi, giá trị sức quyến rũ của người chơi bây giờ là -88]
Hệ thống an bài như vậy chẳng qua là muốn nhìn xem Liễu Khê mất đi mỹ mạo thì lưu lại nó thế nào. Cho dù là kết quả như thế nào cũng là tin tức tốt với bọn nó.
Lời hệ thống vừa dứt, khuôn mặt vốn xinh đẹp tuyệt diễm của Liễu Khê biến mất ngay lập tức, trở thành một cô gái thanh tú.
Ngay sau đó một cái vòng cổ hạt châu tròn xuất hiện trên cổ Liễu Khê, màu của hạt châu kia là màu bụi lục, không thu hút. Liễu Khê nâng tay kéo nhưng không kéo nó xuống được, sau đó làm như không chuyện gì buông tay.
Tay cầm cái đuôi con sói nhỏ, sói nhỏ không quen lắc lư trên không trung nên kêu ngao ô ngao ô mấy tiếng, nghe vô cùng đáng thương.
Đi vào siêu thị, mặt Liễu Khê không thay đổi đi tới lò sát sinh, hừ, đúng như hình tượng của hệ thống, cả cái chỗ này mà cũng có. Liễu Khê nhìn lò sát sinh sau đó ném con sói nhỏ kia vào. Nghe tiếng vật nặng rơi ba một tiếng thì quay người rời khỏi.
[Người chơi Liễu Khê tùy ý vứt bỏ vật nuôi, trừ 5 điểm giá trị nhân phẩm]
[Người chơi Liễu Khê đưa vật nuôi vào lò sát sinh, trừ 20 điểm giá trị nhân phẩm]
Đôi mắt Ngọc Thanh càng lúc càng thâm, cúi đầu hôn lên điểm đỏ trên bộ ngực, sau đó dùng đầu lưỡi mềm mại liếm nụ hoa cứng rắn.
Liễu Khê hút một ngum khí lạnh, nơi mẫn cảm bị hút liếm như vậy khiến thân thể càng lúc càng mềm, cả người giống như không còn sức, dựa lên người Ngọc Thanh mà run rẩy không ngừng. Hơi thở càng lúc càng dồn dập, thân thể trắng muốt xuất hiện một tầng màu hồng nhạt.
Ngọc Thanh cảm thấy hạ thân sưng lên khó chịu, dục hỏa không ngừng xuất hiện giống như đốt cháy toàn bộ lý trí của hắn.
Liễu Khê cầm lấy tay Ngọc Thanh, chậm rãi vuốt từ bộ ngực đi qua bụng, sau đó đi vào giữa hai chân, khuôn mặt đỏ như máu nói: "Nơi này..."
Đảo qua hai đùi mềm mại, ngón tay xuyên qua bộ lông đen, dễ dàng đẩy ra hai mép thịt, vừa mới chạm vào thì ngón tay của hắn đã bị dính ướt.
Từ khe hở mà tìm được lối vào, Ngọc Thanh có chút do dự, ngón trỏ nhẹ nhàng dò xét đi vào, sau đó ngón tay bị hoa huy*t ẩm ướt nóng ấm gắt gao bao chặt.
"Chỗ này?" hoa huy*t nhỏ hẹp này thật sự có thể chứa được lửa nóng của hắn sao? Ngọc Thanh nhìn Liễu Khê chằm chằm, thấy trên mặt Liễu Khê không chút thống khổ mới nhịn không được để thêm một ngón tay vào, không chút mất sức.
Ngón tay của Ngọc Thanh ngon dài, bởi vì luyện kiếm nên có một tầng chai mỏng, lúc vào thân thể giống như đồ kích thích, khiến cho Liễu Khê co rút lại, hai chân mở to ra.
"Ưm..." Tay Liễu Khê ôm lấy cổ Ngọc Thanh, thở hổn hển, hơi thở nóng bỏng phả lên bộ ngực của Ngọc Thanh.
Tiếng rên ngọt ngấy mang theo mấy phần mềm mại, khuôn mặt Liễu Khê vì tình dục mà hồng lên, đôi mắt mị hoặc, lông mi dính một ít nước mắt như con mèo nhỏ đang làm nũng, mê hoặc lòng người vô cùng. Ánh mắt của Ngọc Thanh càng tối, thân thể cũng căng cứng, ngón tay không ngừng ra vào sâu trong thân thể Liễu Khê khiến cả người nàng run rẩy kịch liệt.
Rút ngón tay ra, Ngọc Thanh phát hiện ngón tay dính một tầng chất nhầy trong suốt, tò mò nhìn nó, sau đó đưa lên miệng liếm một chút, không biết nên hình dung hương vị này thế nào, nhưng nó lại khiến cho cơ thể hắn điên cuồng, khuôn mặt trắng noãn đầy mồ hôi, mồ hôi chảy xuống thân thể có đường cong hoàn mỹ của Liễu Khê, khiến cho Liễu Khê nóng lên.
"Trời ạ..." Liễu Khê nhìn động tác mê hoặc của Ngọc Thanh, thậm chí bên môi hắn còn dính thể dịch trong suốt, nhịn không được rên lên một tiếng, người này thật sự khiêu gợi khiến người khác điên cuồng.
Đem thân thể Liễu Khê kéo lại, hai người lập tức đối mặt, Liễu Khê ngồi khóa lên đùi Ngọc Thanh, cự vật kia dựng thẳng ở giữa hai chân Liễu Khê, giống như tiến cũng giống như lùi, thỉnh thoảng ma sát hoa huy*t của Liễu Khê.
Liễu Khê bị tra tấn tới điên, thân thể trầm xuống, ôm lấy cổ Ngọc Thanh, chậm rãi đem vật nóng kia nhét vào thân thể mình. Cảm giác lần đầu không khác gì mấy lần trước, vách tường bị vạch ra đau đớn khiến Liễu Khê nhíu mày, nhỏ giọng than.
Ngọc Thanh cảm nhận được dục vọng của mình bị hoa huy*t bao vây lại, nhanh chóng tham nhập vào hoa huy*t ướt át, một loại cảm giác tiêu hồn từ nơi đó xông lên, sảng khoái tới mức khiến hắn điên cuồng.
Việc tiếp theo nên làm gì, Ngọc Thanh không cần người dạy cũng biết, nhìn khuôn mặt không còn đau đớn của Liễu Khê, cảm thấy không cần nhịn nữa, dừng một lát, hai tay ôm lấy vòng eo của Liễu Khê, hơi hướng về trước, hung hăng va chạm, mỗi một lần đều dùng hết toàn lực, giống như muốn đem dục vọng của bản thân nhập vào thân thể Liễu Khê khiến nàng rên rỉ không ngừng.
Tư thế xâm nhập này khiến Liễu Khê hoảng hốt do cảm thấy thân thể như bị xỏ xuyên, thân thể bị Ngọc Thanh tấn công không ngừng, cứ như con thuyền đang được con sóng vuốt ve, hai tay nhịn không được ôm lấy cổ Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh không còn bộ dạng bình tĩnh thường ngày, cảm giác sung sướng thổi quét khắp thân thể, tốc độ càng nhanh dùng sức càng mạnh, đôi mắt nóng bỏng, yết hầu phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, hắn hoàn toàn sa vào trong biển dục vọng, cảm nhận từng đợt cao trào.
Mồ hôi tẩm ướt bộ lông, mấy lọn tóc đen rơi xuống, dán lên gương mặt, trên ngực bụng của hai người mang theo mấy phần kích thích. Mồ hôi của hai người như thác nước, không ngừng chảy xuống làm thân thể cả hai dán vào một chỗ.
"A... Tuyệt quá, sư phụ... mạnh hơn một chút!" Liễu Khê rên rỉ sung sướng, vặn vẹo thân thể, không ngừng cổ vũ đối phương, thét chói tai, cảm nhận sự sung sướng của loại thuỷ nhũ giao.
Máu chảy nhanh như sự sung sướng, không ngừng rên rỉ thành tiếng, động tác của Ngọc Thanh càng lúc càng cuồng dã, đồng tử co rút nhanh, hai bàn tay ôm chặt lấy Liễu Khê giống như muốn đem Liễu Khê nhập vào xương cốt của mình.
Hung hăng va chạm vào chỗ mẫn cảm nhất của Liễu Khê, khóe mắt Liễu Khê chảy một giọt nước mắt, thân thể buộc chặt nhau, giống như dây cung bị kéo ra tận cùng. Một trận pháo hoa xinh đẹp nổ tung, đầu Liễu Khê trống rỗng, thân thể mềm nhũn dựa lên người Ngọc Thanh.
Thật thoải mái... Giống như rong chơi trong đám mây ấm áp, cái gì cũng không nghĩ, lỗ chân lông khắp thân thể mở ra, sáng khoái vô cùng.
Ngọc Thanh cảm giác được thể dịch không ngừng trào ra từ hoa kính, thân mình va chạm mạnh, cảm giác toàn thân tập trung một chỗ, tất cả dục vọng cũng tìm ra được nơi chảy ra, phóng thích trong thân thể Liễu Khê, một cảm giác sung sướng thổi qua.
Hạ thân mềm nhũn chôn sâu trong thân thể Liễu Khê không tính rời đi, Ngọc Thanh ôm chặt Liễu Khê, trong lòng mang theo sự rung động khó hiểu, thầm nghĩ ôm nàng cả đời như thế.
"Sư phụ...." Liễu Khê đẩy Ngọc Thanh, vặn vẹo thân thể muốn đẩy dục vọng của hắn ra. Nhưng mà cảm nhận được dục vọng của hắn có xu thế cứng lại, thân thể lập tức cứng đờ, này... nhanh vậy sao?
Không... Không khoa học!
"Một lần nữa..." Ngọc Thanh ôm lấy Liễu Khê, đi tới ngọn tháp mình nghỉ ngơi.
"A!" Hai chân Liễu Khê vòng qua lưng Ngọc Thân, nơi tư mật khít chặt gắt gao, thừa nhân sức nặng thân thể, cự vật của Ngọc Thanh đâm sâu vài phần, kích thích tới mức da đầu Liễu Khê tê dại, thân thể vẫn còn dư vị của cao trào khiến cho Liễu Khê nhanh chóng bị kích thích động tình.
Cả hai người ngã vào nhuyễn tháp, Ngọc Thanh phấn chấn đâm vào rút ra, dục vọng nóng rực không ngừng ra vào, không ngừng phát ra âm thành phốc xuy, không đợi Liễu Khê phản ứng đã hung hăng đâm vào.
Rầu rĩ nâng đầu lên cắn vào cằm Ngọc Thanh, lưu lại đó một dấu răng, Liễu Khê khóc không ra nước mắt nhìn Ngọc Thanh cày cấy không biết mệt mỏi.
Nàng mệt mỏi quá... Thật sự muốn nghỉ ngơi...
"Sư phụ... Mệt quá..." Liễu Khê làm nũng, lời vừa nói thì một đan dược tản ra mùi thơm được Ngọc Thanh nhét vào miệng, môi giao lấy nhau, phát ra tiếng hôn nhau chậc chậc.
Lại tới nữa! Lại tới nữa!
Một dòng nước ấm chậm rãi chảy vào đan điền, đan dược trân quý như vậy dùng là trường hợp này không vấn đề gì sao, sư phụ?
Xử nam khai trai đã làm không ít huống chi là lão xử nam mấy trăm năm khổ tu? Một đêm bảy lần thì tính là gì, Ngọc Thanh làm trọn một ngày một đêm, nàng không đếm nổi đã bao nhiêu lần. Hai chân mềm nhũn, Liễu Khê run rẩy cảm thấy mình còn sống tới ngày ra khỏi nơi này đã quá tốt rồi.
Nàng thật sự không hi vọng mình chết trên tháp, cũng không hi vọng sau này có chứng bệnh sợ hãi làm ~ tình! Sư phụ, tu chân không phải là để làm chuyện này màaa!
Xin hãy tiết chế một chút nếu không tu vi sẽ bị giảm đó sư phụ!
Ngọc Thanh không biết tiếng hét trong lòng Liễu Khê, không ngừng hưởng thụ tư vị tuyệt vời này, thầm nghĩ cứ làm vậy không ngừng bởi vì làm bao lần cũng không đủ, loại mùi hương tràn ngập tình yêu này dụ hoặc hắn, vậy thì lại tiếp một lần nữa!
Đem dục vọng vùi vào trong, Ngọc Thanh sung sướng rên lên.
Đợi tới lúc Liễu Khê ra khỏi động phủ thì như trải qua một thế hệ, ánh mặt trời đã ngã xuống, chói mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng, Lăng Hư Phong đã trở thành ngày xuân.
Không dám ở lại, quyết đoán chạy lấy người, lúc Liễu Khê trở về nơi ở thì thấy vui muốn khóc, tốt quá, nàng còn sống! Cho tới giờ còn chưa thấy thế giới tốt đẹp như vậy, trời không có xanh như vậy, ngay cả nữ chính Mary Sue cũng rất đáng yêu!
Hử? Nữ chính!
Nhìn Kiêu Dương đang cười nhạt với mình, Liễu Khê mới nhớ tới sắp tới là lúc tỉ thí giữa các đệ tử, cũng là lúc khiến tình cảm của Lăng Cổ và Kiêu Dương tăng lên.
Quyết đoán phá đi, nàng nhớ rõ lúc đầu Lăng Cổ vội vàng làm tình với Kiêu Dương, vì lúc đó Lăng Cổ gặp phải bình cảnh lúc tu vi, hắn luôn ở Kim Đan trung kỳ, không thể đột phá lên Kim Đan hậu kỳ.
"Sư tỷ, đây là phù chú sư huynh bảo muội tới tặng cho tỷ." Lúc nói tới Lăng Cổ, nụ cười của Kiêu Dương tăng thêm mấy phần ngọt ngào, được một vị sư huynh tuấn tú sủng nịch, cái cảm giác này ai có thể cự tuyệt?
"Cảm ơn!" Liễu Khê phụng phịu nhận lấy, cảm ơn một câu, trên mặt không vui vẻ mà mang theo mấy phần địch ý.
Đây là lần đầu Kiêu Dương bị đối xử như thế, sắc mặt khó coi, miễn cười cười với Liễu Khê, sau đó lễ phép tạm biệt.
"Lăng Cổ dám không tự mình đến? Huênh hoang cái gì chứ? Nếu không phải có thân thể thuần âm thì ai cần một sư muội mới vào cửa? Ngay cả Luyện Khí sơ kỳ còn chưa đạt được. Hừ, cũng không nghĩ lại, thân thể thuần âm phải thứ gì tốt đâu!" Âm thanh của Liễu Khê không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào tai Kiêu Dương.
Kiêu Dương dừng chân lại, ghi nhớ mấy chữ thân thể thuần âm, sau đó quay đầu rời khỏi.
Mím môi, nàng ta tin tưởng hắn đối xử thật lòng với mình, nàng ta nhất định sẽ điều tra rõ cái gì là thân thể thuần âm.
Tiêu diệt từng bộ phận, tiếp theo chính là Lăng Cổ, ừ, phải tìm sư phụ giúp một việc, khóe miệng Liễu Khê nở nụ cười, tâm trạng tốt hơn một chút.