Bút Kí Xuyên Qua Của Nữ Phụ
Chương 2 :
Ngày đăng: 13:11 19/04/20
★Tiểu thuyết vườn trường★
♥♥
Ngày mai chính là ngày khai giảng, Liễu Khê đã sớm chuẩn bị đồng phục để ở bên giường. Sau đó mang dép lê đi tới cái gương đính trên tủ áo, tinh tế đánh giá dáng người của mình. Chiều cao 160cm của cô dĩ nhiên là không thấp, tỉ lệ vóc dáng cũng rất tốt, hơn nữa sau khi ốm đi không còn vẻ khô quắt như trước. Bộ ngực no đủ, eo nhỏ, hai chân dài thẳng tắp.
Quả thật là công việc lột xác từ Hàn Hồng tới Chung Sở Hồng [1].
[1]Hàn Hồng: ca sĩ nổi tiếng và nhạc sĩ sáng tác hiếm có trong làng ca nhạc thịnh hành Đại Lục Trung Quốc. Chung Sở Hồng: nữ diễn viên Hồng Kông Từ Hàn Hồng đến Chung Sở Hồng ý là biến từ béo thành gầy, từ xấu thành đẹp.
Có điều việc khiến Liễu Khê tiếc nuối chính là do tốc độ gầy quá nhanh nên làn da có chút nhão, hơn nữa có chút nhăn nheo, đây chính là bên ngoài mười bảy nhưng bên trong hai mươi bảy đây. Quên đi, không nghĩ nữa, đến lúc đó rồi tính, tuy là có chút lớn nhưng cũng là gái đẹp. Liễu Khê đi tới tắt đèn lên giường ngủ. Kim đồng hồ không nhanh không chậm nhích lên phía trước, đêm đã khuya, đèn trong các nhà dần tắt đi. Đến khi kim giây, kim đồng hồ và kim phút gặp nhau ở một chỗ thì hệ thống mới lên tiếng.
[Đinh, chúc mừng người chơi hoàn thành mục tiêu kiên trì giảm béo 45 ngày, hoàn thành kế hoạch giảm béo, thành công trở nên gầy đẹp, hệ thống thưởng cho người chơi da thịt mềm mại, trắng nõn, eo thon nhỏ tinh tế mất hồn. Mong người chơi tiếp tục cố gắng không ngừng để tạo ra một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ]
Này, mấy cái thứ đó là chuyện gì thế, hệ thống, sự đáng ghét của mi đâu rồi? Trong lúc Liễu Khê mơ ngủ căn bản không nghe rõ hệ thống nói gì, chỉnh người, hai má cọ vào chăn đệm mềm mại, tiếp tục ngủ ngon.
“Đinh linh linh đinh linh linh ~~ Sâu lười mau dậy ~~ Sâu lười mau dậy ~~” Đồng hồ đầu giường đúng giờ báo thức, đánh vỡ sự im lặng.
Liễu Khê “A” một tiếng, xốc chăn rời giường, hôm nay là ngày khai giảng, không thể tới muộn. “A, đau quá!” Liễu Khê nhắm mắt đánh răng rửa mặt, lúc dùng khăn ướt lau mặt lại không nghĩ tới cái khăn kia giống như nhánh cây thô ráp đụng vào, hai má cảm thấy nóng rát, đau vô cùng. Mở mắt nhìn vào gương, Liễu Khê kinh ngạc há to miệng, làn da của cô gái trong gương bị chà xát tạo nên vết hồng nhè nhẹ.
Cái này, cái này, khi nào làn da của cô trở nên đẹp như vậy? Nhịn không được nâng tay bẹo má một cái, cảm giác vô cùng tốt, non nớt mềm mại vô cùng, giống như làn da của em bé, khiến người khác yêu thích không buông tay được, mới béo má nhẹ mà làn da đã có vết hai ngón tay đỏ bừng ở trên. Liễu Khê lưu luyến xoa hai má xong mới chịu mang túi sách cùng hộp sửa đi ra khỏi nhà. Có không ít học sinh đã tới trường, kể cho nhau những ngày hè mình trải qua thế nào, bù đắp cảm tình do lâu ngày không gặp, âm thanh trong trường rộn ràng mang không ít sức sống của tuổi thanh xuân. Lúc Trang Kỳ và Liễu Khê một trước một sau đi vào trường, Trang Kỳ vẫn lạnh nhạt như trước khiến những người xung quanh không dám tới chào hỏi. Chẳng qua, ánh mắt của các bạn học bây giờ đều dừng trên người Liễu Khê. Đầu tiên tất cả đều ngây người ngẩn ngơ, sau đó mới nói nhỏ “Cô bạn đó xinh thật, chưa từng gặp, học sinh mới chuyển trường sao?”
“Tớ nhìn tới mức ngây dại luôn! Đã năm cuối rồi mà vẫn có người chuyển trường à?”
“Làn da của cô bạn ấy thật sự rất đẹp, thật sự muốn hỏi cô bạn ấy đã dùng sữa rửa mặt gì”
“Này, cô ấy tới kìa” Liễu Khê ngồi xuống, đem túi sách bỏ vào trong hộc bàn, có một nữ sinh ngồi ở cạnh nhắc nhở: “Bạn học, vị trí đã cố định, nơi này có người ngồi rồi”
“A” Liễu Khê quay đầu, mấy sợi tóc chảy xuống bả vai, con ngươi to tròn ngập nước nhìn bạn nữ vừa lên tiếng, cho tới khi cô bạn này đỏ mặt mới cười hì hì nói “Tiểu Nhã, tớ là Liễu Khê, các cậu không nhận ra tớ à?”
“A!! Cậu là Liễu Khê???” Đám nữ sinh hét chói tai. Ngay lập tức, cả lớp học đều nhìn lại, các bạn nữ có quan hệ tốt với Liễu Khê đều vây quanh cô, các nam sinh nhịn không được nhìn mấy cái. Lúc Tô Nhiên vào lớp thì thấy một đám người vây quanh bàn của mình, nhịn không được nhíu mày, một lũ ồn ào.
Trình Tố ở cạnh cầm cặp thấy Tô Nhiên mất hứng thì mỉm cười an ủi: “Mọi người lâu ngày không gặp nên mới kích động thôi!” Sau đó không biết ai thấy hai người mới nói một câu: “Tô Nhiên tới kìa” Những bạn nữ vây quanh Liễu Khê đều ăn ý tản ra, mở đường cho Tô Nhiên đi vào, có người còn nở nụ cười xem kịch, vui vẻ khi thấy có người gặp họa. Nếu so về khuôn mặt thì Liễu Khê có thể áp sát gắt gao Tô Nhiên cao ngạo kia, các bạn nữ trong lớp thấy tình hình này rất đáng xem.
“Liễu Khê?” Lúc Liễu Khê đang nói với một vài bạn học ở xung quanh về cách chăm sóc da thì có một giọng nói không xác định vang lên, Liễu Khê vừa nghe đã biết đó là Tô Nhiên. Trong lúc này trong đầu Liễu Khê xuất hiện linh cảm mãnh liệt, cô ham mê giảm béo quá quên mất việc chú ý cặp tình nhân nhỏ này rồi.
Mà Trình Tố đứng một bên cũng rất kinh ngạc, đây là con bé Liễu Khê vừa mập vừa xấu kia á? Nói đùa à? Cái này thật không khoa học!!! Lúc này khuôn mặt bánh bao của Liễu Khê đã trở thành khuôn mặt trái xoan khéo léo, trên mặt có chút trẻ con, làn da trắng nõn nà, đôi mắt to tròn nhiễm chút nước, giống như làn nước trong veo, cả người giống một đóa hoa xinh đẹp, khiến người khác đui mù.
♡♡
Lúc chuông vang lên thì nghe không ít tiếng thở dài nhẹ nhõm trong phòng thi. Khuôn mặt của các thí sinh đều lộ rõ vẻ vui mừng, đợi giám thị tới thu bài. Sau khi giám thị đi ra khỏi phòng học, các thí sinh đều ùa ra như ong vỡ tổ, đi ra khỏi cửa thì cửa ha ha với nhau. Liễu Khê chậm rãi theo dòng người xuống lầu, đứng trước cửa, nhìn xung quanh một cái, đi tới đứng dưới cây tùng. Trang Kỳ vừa ra đã nhìn thấy Liễu Khê, xung quanh là nhóm người ồn ào náo nhiệt, chỉ có mình cô ảm đạm ưu sầu khiến cho bước đi của hắn ngừng một lát. Thi xong phải rất vui chứ, sao tâm tình của cô ấy lại như vậy? “Sao lại đứng đây một mình vậy?” Tay Trang Kỳ chống vào thân cây, giống như đem Liễu Khê ôm vào ngực hỏi. “Không có gì… Chẳng qua tớ tìm không ra giấy báo thi”
Liễu Khê có chút uể oải, trong môn thi cuối cũng có chút ảnh hưởng, lúc thi nghe cô không có tinh thần. “Không thấy giấy báo thi của cậu?” Trang Kỳ kinh ngạc, hắn không ở cùng phòng với Liễu Khê, chỉ nghe nói ở lầu bốn có nữ sinh không tìm ra giấy báo thi, không nghĩ tới người đó lại là Liễu Khê, nhưng Liễu Khê là người rất cẩn thận, sao có thể quên đem nó đi chứ? “Tớ cũng không biết” Liễu Khê không hiểu vì sao, đối mặt với Trang Kỳ luôn cảm thấy rất tủi thân, cô hít hít cái mũi, tội nghiệp nhìn Trang Kỳ.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, tiếng Anh của cậu rất tốt, không sao đâu!” Trang Kỳ xoa tóc Liễu Khê, lấy một viên kẹo trong bọc áo nhét vào miệng Liễu Khê, giọng nói mang theo sự dịu dàng hiếm thấy. Trong miệng Liễu Khê xuất hiện sự ngọt ngào, ừ một tiếng nhỏ nhẹ. Cứ cho là chuyện như vậy là xong, ai biết lúc họ trở về trường thì có người gọi Liễu Khê lại: “Liễu Khê, cậu tới đây chút, có đồ của cậu này” “Có gì của tớ vậy?” Tâm trạng của Liễu Khê bây giờ rất tốt, cười hơ hớ đi tới. “Hộp bút của cậu này, sao không cẩn thận để nó rơi vào thùng rác vậy?” Người kia cằn nhằn nói, đưa hộp bút cho Liễu Khê. “A, cảm ơn cậu” Mặt Liễu Khê đỏ bừng, nó lại ở trong thùng rác, nhưng mà sáng nay cô đâu có vứt rác? Không lẽ cô mới trẻ tuổi đã ngu ngốc rồi? Liễu Khê cảm thấy mình nghi ngờ Tô Nhiên là không nên, tâm lý của cô quả nhiên bị hư rồi. Nhưng tới lúc bút của Liễu Khê rơi ra thì nụ cười cứng lại, mở hộp bút ra thì bút vẫn còn nhưng chứng minh thư và giấy báo thi đều bị cắt nát, làm sao cũng không thể hợp lại. Mấy nữ sinh đứng cạnh kinh ngạc nói: “Quá đáng thật! Đây chính là không muốn cho Liễu Khê thi, là ai thiếu đạo đức vậy?” “Đúng thế, người đó thật kinh tởm, nghĩ có bạn học như vậy ở cạnh thì cảm thấy vô cùng sợ” Trang Kỳ thấy Liễu Khê cười gượng, lòng trầm xuống, lấy hộp bút qua thì khuôn mặt vốn đã lạnh càng giống như băng đóng tảng vậy. Khó trách Liễu Khê không tìm được hộp bút, mà dù tìm thấy thì cũng không thể thi được. Cẩn thận ôm bả vai Liễu Khê, Liễu Khê co lại một lát, sau đó xoay người lại, từng giọt nước mắt dính lên áo sơ mi của Trang Kỳ.
Trang Kỳ nhìn cô gái trong lòng mình run rẩy thì ôm chặt hơn, thở một cái, ấm áp an ủi: “Đừng buồn!” Đừng buồn, tớ sẽ giúp cậu tìm được người đã làm chuyện này, tớ sẽ báo thù cho cậu, yên tâm. Trang Kỳ thề trong lòng, cho dù là ai hắn cũng không bỏ qua. Trang Kỳ đưa Liễu Khê về ký túc xá, tinh tế đánh giá hộp bút trong tay, ngửi một chút thì có mùi bay ra, đây là mùi nước hoa mà Tô Nhiên hay dùng. Có điều Trang kỳ cười lạnh một cái, mấy nữ sinh chỉ có phun một ít nước hoa ở cổ tay để có chút mùi hương thoang thoảng, nhưng mùi nước hoa trong hộp bút này rất nồng, hẳn là do cố ý phun vào. Cố ý giá họa, vậy người này có thể có thù với Tô Nhiên, hoặc là có thù với Liễu Khê, hoặc thậm chí là có thù với cả hai. Trang Kỳ tới hỏi người tìm ra hộp bút, sau đó hỏi người đó phát hiện ở đâu. Trang Kỳ nhớ lại, gần đây vì lo lắng sự an toàn nên đã gắn mấy camera, nói không chừng có thể tìm được người đứng sau. “Cậu nói hộp bút à? Là dì quét rác ở sân thể dục thấy trong thùng rác”
Bảo vệ nhận hộp thuốc lá của Trang Kỳ, vui vẻ nói, nghĩ lại, chỉ về phía sân thể dục. Trang Kỳ nói cảm ơn, đi tới đó thì thấy có camera, không biết có ghi lại hay không. Nghĩ xong thì xoay người tới phòng bảo vệ, hỏi có ghi lại không thì bảo vệ nói có thể có. Bảo vệ thấy Trang Kỳ giải bày xong cũng vui lòng cho Trang Kỳ xem, trong lúc bảo vệ mở thì cậu nói “Cảm ơn”
“Không có gì” Bảo vệ mỉm cười, ngày thường tên nhóc này không tồi, chẳng qua chỉ giúp một tay mà thôi. Trang Kỳ cẩn thận nhìn chằm chằm, trong màn hình xuất hiện màu đen, thời gian là buổi sáng, hình ảnh bắt đầu xuất hiện, lúc mặt trời chiếu vào, khoảng tám giờ là lúc các học sinh tập hợp ở trên xe, một bóng người xuất hiện ở trên màn hình, sau đó tùy ý ném hộp bút vào trong thùng rác rồi quay người đi. Người đó Trang Kỳ rất quen thuộc, nếu như bạn cùng một người nào đó đối địch trong ba năm thì chỉ một cái nhấc tay cũng có thể biết đó là ai. Trình Tố!!! Trang Kỳ cười lạnh, một chàng trai mà lại dùng thủ đoạn này, không biết xấu hổ như vậy thì đừng trách hắn không khách khí. Ban đêm, trong nhóm QQ của năm cuối cấp, đột nhiên có người up phần đó lên, mà đoạn video đó rất quỷ dị, một học sinh tùy tay vứt hộp bút vào thùng rác. Có điều phụ đề của video khiến người khác kinh ngạc. Đó là người đã trộm hộp bút của bạn, còn phá hủy giấy báo thi của bạn học mình. Toàn bộ năm cuối đều nổ tung như bom, bọn họ vừa thi xong thì ngủ một giấc, sau đó ăn một chút rồi lên QQ để tám chuyện với nhau, ai dè lại có thể thấy được nội dung đáng sợ như vậy. Có người nhạy bén nhận ra đó là Trình Tố, lập tức có nhiều người bình luận, cũng có người hiểu chuyện mở topic trên forum của trường, bắt đầu nói về quan hệ của Trình Tố, Tô Nhiên và Liễu Khê.
Rất nhiều nữ sinh không tin Trình Tố làm chuyện như vậy, Trình Tố cũng viết một topic bảo cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng lại có một topic viết một câu, giấy báo thi trong hộp bút chưa có người đụng qua, có thể kiểm tra dấu vân tay, nếu như Trình Tố không làm thì hắn nhận xin lỗi. Mọi người hưng phấn đợi topic của Trình Tố, cho tới khi mấy topic bị xóa cũng không thấy xuất hiện, hơn nữa, bạn cùng phòng của Trình Tố phát hiện trên dao cắt hoa quả trong phòng có mảnh vụn giấy báo thi. Hành vi ác liệt của Trình Tố bị phê bình, hơn nữa lửa cũng lan tới người của Tô Nhiên. Ngay cả chuyện quần áo của Liễu Khê có người ra tay cũng xuất hiện. Quan trọng, khăn tay đó rất đắt tiền, đó là khăn tay của chú Tô Nhiên đem từ nước ngoài về cho Tô Nhiên, rất đặc biệt, Tô Nhiên thường dùng khăn tay đó, cũng khoe không ít bạn học cùng lớp. Ngay lập tức các loại suy luận xuất hiện, mà mọi người đều tin nhất đó là do Liễu Khê từ xấu thành đẹp, đoạt đi nổi bật của Tô Nhiên, vì ghen tị nên hại Liễu Khê. Về phần Trình Tố, do Liễu Khê trở nên đẹp nên bắt đầu thích, vừa tỏ tình thì bị Liễu Khê từ chối, sau đó cũng vì hận mà hại Liễu Kê. Tóm lại, cho dù là nguyên nhân gì thì thanh danh của hai người đều rất thối. Ban đầu giáo viên cũng xóa topic để áp chế chuyện này, dù sao thành tích của Trình Tố và Tô Nhiên không tồi, có thể đậu vào trường trọng điểm. Nhưng không như mong muốn của thầy cô, các giáo viên càng làm vậy thì học sinh càng tin nó là thật. Mà người nhà của hai người cũng bị chuyện này ảnh hưởng, sau khi tin này lan ra, nhà Trình Tố thì không sao, chẳng qua bị ba hắn lạnh lùng dạy dỗ một chút, còn nói: “Ngay cả việc hãm hại cũng làm kém vậy, thật mất mặt, lần sau nếu không nắm chắc mười phần thì đừng có mà làm”
Mà Tô Nhiên thì thảm hơn, cô bị người mẹ sĩ diện nhốt trong nhà không cho ra cửa, quan hệ của cha mẹ Tô Nhiên đã rất tệ, bây giờ giống như lửa đổ vào dầu, làm ồn tới mức muốn ly hôn, thậm chí, đợi sau khi Tô Nhiên có điểm thì hai người sẽ ly hôn. Thấy được kết quả mình muốn, Trang Kỳ nở nụ cười châm chọc, sau đó gọi cho Liễu Khê “Khê Khê, tớ ở quán trà sữa ngã tư đợi cậu, có chuyện muốn nói” “Tốt” Liễu Khê cười tủm tỉm, bây giờ cứ nghĩ tới bộ dạng của hai người Trình Tố và Tô Nhiên giống con chuột trong trường thì rất vui vẻ. Mặc chiếc váy hoa, sau đó đội một cái mũ, nhìn mình trong gương, ừ, mắt trong trẻo xinh đẹp, nở nụ cười dịu dàng, hoàn mỹ, xuất phát.
Lúc tới quán trà sữa thì Trang Kỳ đã đợi ở đó, trong tay cầm ly trà sữa mà Liễu Khê thích nhất, bộ dạng đẹp trai khiến không ít nữ sinh đi qua phải nhìn lại. “Đợi lâu không?” Liễu Khê chạy qua, nở nụ cười xinh đẹp. “Không…” Trang Kỳ thấy khuôn mặt đỏ bừng của Liễu Khê, nụ cười trong trẻo ngọt ngào, không buồn không phiền khiến cho sự lạnh lùng của hắn biến thành sự dịu dàng. “Sự thân thiết của hai người thật sự khiến người khác chướng mắt” Đằng sau vang lên một giọng nói khó chịu, xoay người lại thì thấy Trình Tố. Trên mặt cậu tuy mang nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng. “Liên quan gì tới cậu?” Liễu Khê chặn trước Trang Kỳ, không khách khí nói. “Hừ!” Trang Kỳ hừ một tiếng, tính nói gì thì thấy Tô Nhiên, kinh ngạc nói:“Hôm nay là ngày gì mà mọi người đều xuất hiện?” Biểu tình của Tô Nhiên có chút kỳ quái, áo quần trên người đầy vết nhăn, ngay cả tóc cũng rối loạn, giống như mấy ngày không quan tâm tới vẻ ngoài, trên mặt có chút hoảng hốt, ánh mắt của Tô Nhiên khiến người khác phải lạnh người. Liễu Khê cảm thấy Tô Nhiên có gì đó không đúng, không khỏi kéo tay Trang Kỳ, Trang Kỳ cũng cầm tay lại, đề phòng nhìn Tô Nhiên. “Trình Tố, Liễu Khê, Trang Kỳ, ba người sao không chết đi?” Lúc Tô Nhiên cười ha hả đi tới ba người thì trong tay xuất hiện cây dao nhỏ, hung hăng đâm về phía Trang Kỳ ở gần cô ta nhất, Trang Kỳ không kịp đề phòng chỉ có thể dùng tay ngăn dao lại. Lưỡi dao bén nhọn đâm vào tay Trang kỳ, dùng sức một chút, Trang Kỳ đau đớn kêu một tiếng, ôm tay quỳ xuống, máu tươi từ tay chảy ra. “A a a!!!” Tất cả mọi người hét lên. Da đầu của Liễu Khê run lên, Trang Kỳ đem Liễu Khê bảo vệ ở sau lưng, ánh mắt nhìn Tô Nhiên đề phòng mà Tô Nhiên nhìn Liễu Khê đầy căm hận. “Cô cũng chết đi!” Lúc Tô Nhiên đâm tới, dao trong tay bị Trang Kỳ đá văng, sau đó đá vào bụng Tô Nhiên một cái, Tô Nhiên bị Trang Kỳ đá ngã ra sau. “Yên tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu!” Trang Kỳ cảm thấy được Liễu Khê đang run rẩy phía sau, quay người an ủi cô. Tô Nhiên đang ngồi dưới đất cầm cây dao, hung hăng đâm về phía Trang kỳ, đồng tử của Liễu Khê co rụt lại, đang định làm gì đó thì hệ thống vang lên.
[Đinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ, đánh giá phát thưởng cho nhiệm vụ đang trong thời gian tiến hành, bây giờ thay đổi cảnh tượng, đếm ngược 3,2,1!]
Liễu Khê chỉ kịp đẩy Trang Kỳ ra, trơ mắt nhìn lưỡi dao đâm vào ngực trái của mình, đau đớn đến mức không chịu được, trước mắt là một màu đen. Hình ảnh đột nhiên vặn vẹo, hình ảnh cuối cùng trong mắt là bộ dạng không thể tin của Trang Kỳ. Thì ra hắn cũng có biểu tình như vậy….
*************
♠Tiểu thuyết vườn trường♠
“Trang Kỳ!! Ông đây sẽ không bỏ qua cho mày!!” Trình Tố bị hai bảo vệ giam cầm hét to với Trang Kỳ. Trên trán xuất hiện gân xanh, khuôn mặt vì tức giận mà vặn vẹo vô cùng, đầu tóc hỗn loạn, tây trang thẳng thớm vì giãy dụa mà nhăn nhó, nhưng lại hiện ra vẻ nghèo túng. Đứng trước mặt Trình Tố là một người đàn ông dáng người cao to, giày da áo vest cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt góc cạnh mang theo sự lạnh lùng vô tận. Không hề có chút phản ứng với sự mắng chửi của Trình Tố, ngược lại ánh mắt mang theo sự miệt thị.
“Mang người không liên quan mời ra khỏi công ty” Không thèm nhìn Trình Tố, môi mỏng lạnh lẽo nói một câu như vậy, sau đó lướt qua Trình Tố. Bảo vệ nghe được mệnh lệnh của Trang Kỳ, không chú ý tới sự giãy dụa và uy hiếp của Trình Tố, mỗi người một tay kéo Trình Tố quăng ra khỏi cửa công ty. Trình Tố chật vật ngã ngoài đường, khó khăn dùng tay trái đỡ mình lên, tay phải chống lên người, khó khăn thở dốc. Hai mắt mơ hồ, mồ hôi chảy đầy khuôn mặt. Công ty trước mắt rõ ràng là sản nghiệp của nhà mình, vậy mà giờ đây đã đổi chủ. Cậu làm sao có thể chấp nhận chuyện này? Từ một anh chàng nhà giàu biến thành một tên nghèo khổ nợ nần chồng chất? Về sau làm sao mà sống đây? Cậu không biết phải chấp nhận nó ra sao, hơn nữa hắn nhà tan cửa nát là doTrang Kỳ. Trang Kỳ có mối thù gì với cậu mà làm khó cậu như vậy? Nghĩ tới đó, ánh mắt của Trình Tố dữ tợn, cậu sẽ không bỏ qua cho Trang Kỳ! Cậu thề!
Đứng ở trước cửa sổ sát đất của phòng làm việc, Trang Kỳ lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật của Trình Tố, đôi mắt mang theo sự lạnh lẽo khiến người khác không thể nhìn thẳng. “Ông Trang” Một người đàn ông mặc bộ quần áo bình thường đi tới, thấy khí thế mang theo hận thù của Trang kỳ thì cảm thấy sợ hãi, đành phải chào hỏi gọi hắn trở về. “Tô Nhiên sao rồi?” Trang Kỳ không quay đầu lại, chỉ bình thản hỏi một câu. Người đàn ông vừa vào cửa biết Trang Kỳ là người lạnh lùng đáng sợ tới mức nào, nếu không phải vậy thì sao có thể đem gia sản khổng lồ của Trình gia phá sản, không những vậy, hắn còn có chỗ đứng vững chắc ở thương trường chỉ với tuổi trẻ như vậy? “Tinh thần của cô Tô rất bình thường” Người đó vội vàng báo cáo kết quả của Tô Nhiên, trong lòng run lạnh. Anh là bác sĩ tâm lý, lúc Trang Kỳ thuê anh thì cứ tưởng cô Tô Nhiên này cần phải chữa trị bởi vì Trang Kỳ trả tiền rất cao. Nhưng sự thật thì Tô Nhiên kia không cần phải trị liệu gì vì tinh thần của cô ta rất bình thường. Cái điều không bình thường là nơi cô ta ở, chỗ đó là bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất nơi này. Đưa một người bình thường nhốt vào trong bệnh viện tâm thần, đối mặt với đám bệnh nhân không bình thường thì người bình thường cũng bị tra tấn tinh thần tới mức điên thôi. Mà công việc của anh là mỗi tuần hai ngày tới trị liệu tinh thần cho cô gái tên Tô Nhiên đó, cam đoan tinh thần của cô phải bình thường. Nghĩ tới đó, anh rùng người, Tô Nhiên này đã làm gì đắc tội với Trang Kỳ mà rơi vào kết cục này? Hơn nữa, bây giờ cơ thể của Tô Nhiên rất yếu, gầy trơ xương, nhìn qua còn tưởng là bác gái năm mươi tuổi. Dù sao ở với đám người trong bệnh viện tâm thần, có mỗi cô ta bình thường thì cũng là một sự tra tấn đáng sợ. “Đi ra ngoài đi” Trang Kỳ nâng khóe môi. Trình Tố nghèo nàn, kết cục của Tô Nhiên cũng không khiến hắn cảm thấy dao động. Cứ như hắn đã quên thế nào là dao động, thế nào là mỉm cười từ rất lâu, rất lâu về trước. Làm tổn thương người của hắn thì bọn họ sẽ không có kết quả tốt, nhưng mà thì sao chứ? Cô gái kia vẫn không thể trở về cạnh hắn. Châm một cây thuốc lá, ngồi trên sofa đen cô độc, màn khói tản ra trong không khí, ánh mắt của Trang Kỳ tan rã. Khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp hiện rõ trong đầu hắn. Liễu Khê là cô gái như thế nào? Trước khi lên trung học, ai nhìn mặt của cô đều nhịn không được mà bẹo má, cười khen mẹ cô đó là một cô bé đáng yêu, lớn lên nhất định là cô gái đẹp. Khi đó bộ dạng của Liễu Khê khiến cho người thấy đã thích, da thịt trắng nõn, đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, cái miệng anh đào phấn nộn, xinh đẹp giống như một đứa trẻ sơ sinh, nói người gặp người thích cũng không đủ. Nhưng lúc lên sơ trung thì Liễu Khê bị bệnh nặng một thời gian, ăn thuốc hàm chứa chất kích thích, cái này khiến cho thể trọng của Liễu Khê tăng lên nhanh chóng, người càng ngày càng mập.
Mà Liễu Khê cũng càng ngày càng tự ti, có lúc cô nói chuyện rất cẩn thận. Lúc đó hắn chẳng có cảm giác gì với Liễu Khê dù hai người lớn lên cùng nhau, với hắn mà nói, người có thể khiến hắn chú ý, rất ít. Mà Tô Nhiên lại là người khiến hắn khắc sâu nhất, hắn nhớ cô gái mặc đồng phục màu lam đó, cẩn thận ôm lấy con mèo nhỏ bị ướt, dịu dàng khiến người ta rung động. Điều này khiến hắn nhớ tới mẹ mình, mẹ của hắn là một người dịu dàng lương thiện như vậy, hắn nghĩ, cô gái kia hẳn là một cô gái thiện lương. Cho dù trong trường học cô gái đó cao ngạo đi chăng nữa. Có điều hắn lại không biết, thì ra cô ta lại là người độc miệng như vậy, mà Liễu Khê lại là đối tượng mà cô ta nhục mạ, độ hảo cảm của hắn với cô ta lúc đó giảm xuống nhanh chóng. Cũng giận Liễu Khê vì tự ti mà không tranh. Lúc về nhà thì mẹ đưa một thẻ bơi tháng, bảo hắn đi bơi với Liễu Khê, hắn cũng vui vẻ đồng ý, nói sao thì cũng có tình cảm với Liễu Khê một chút. Ngày đi bơi đầu tiên, Liễu Khê đau khổ uống ly sữa đậu nành không đường, sau đó nhìn bát mỳ thịt bò trước mặt, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Liễu Khê, không hiểu tại sao Liễu Khê như vậy khiến hắn buồn cười. Đều nói con gái giảm béo vô cùng đáng sợ, hắn biết điều đó trên người Liễu Khê. Bọn họ ở cùng tầng nhà, đôi lúc hắn nghe được tiếng khóc từ phòng ngủ cách vách vang lên, khiến cho hắn cảm thấy buồn lòng, mang thêm chút phiền chán không biết tên. Nghiêm trọng nhất, có một lần hắn thấy Liễu Khê vừa nôn vừa khóc, cả người chật vật vô cùng. Hắn cảm thấy Liễu Khê không muốn ai thấy bộ dạng chật vật lúc đó của cô. Có điều không hiểu vì sao tim hắn đau đớn, giống như có cái gì đó xé ra vậy. Hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị với cái tên Trình Tố, người trong lòng của Liễu Khê, trước kia hắn hoàn toàn không để ý tới cậu ta. Trình Tố, mày có biết có một cô gái mập vì mày mà liều mạng như vậy hay không? Lúc Liễu Khê té xỉu, hắn cõng cô về nhà. Khi đó Liễu Khê gầy đi không ít, thân thể mềm mại dựa vào lưng hắn, mang theo mùi hương bạc hà. Mang theo sự ấm áp của hơi thở phun ở tai hắn, không biết sao lòng hắn có chút hốt hoảng, cũng có chút phiền muộn. Hắn muốn nói Liễu Khê đừng giảm béo, hắn không chê cô béo xấu. Có điều, hắn phải dùng lập trường gì mà nói điều này, chỉ có thể im lặng thôi. Chậm rãi hắn bắt đầu có thói quen mang theo ít đồ ăn vặt, sữa, chocolate, kẹo đường, kẹo que… bên người, mấy thứ đó đều bị hắn nhét vào miệng Liễu Khê. Mặc dù miệng cô luôn oán giận ăn mấy thứ đó sẽ béo nhưng khuôn mặt vẫn vui vẻ hạnh phúc mà ăn. Hắn nghĩ vì sao cô gái đáng yêu như vậy lại khiến hắn đau lòng như thế? Liễu Khê càng ngày càng chiếm cứ đầu óc của hắn, hắn suy nghĩ một hồi thì phát hiện, thì ra hắn thích cô. Hắn hoang mang nhưng mà cũng khó chịu, hắn đối với cô tốt gần như moi gan ruột ra, mà cô lại đối xử với người khác như vậy. Hắn sao mà thua kém cái tên yếu đuối kia? Hắn tức giận nghĩ, cái tên kia biết bơi sao? Biết mua sữa cho cô sao? Biết cô thích ăn vặt sao? Có thể ăn cơm thừa của cô không? Hắn tốt với cô như vậy nhưng sao lòng của cô lại nghĩ tới tên đó mà không nhìn hắn? Sau, hắn lơ đãng hỏi cảm giác Liễu Khê với Trình Tố thì thấy trong đôi mắt trong trẻo kia đầy khinh thường, kiêu ngạo nói Trình Tố không đáng một đồng. Bộ dạng kiêu ngạo đó làm hắn nghĩ cô như con mèo nhỏ kiêu ngạo vậy, đáng yêu tới mức khiến người ta ngứa ngáy, hơn nữa nghe Liễu Khê không có tình cảm yêu thích với Trình Tố thì trong lòng vô cùng vui mừng. Dần dần, tình cảm của hắn và cô ngày càng tốt, ngay cả trong trường cũng truyền tin hắn và cô là một cặp, nghe người khác nói thế, lòng hắn vui mừng khôn xiết. Hắn nghĩ, không vội, bây giờ là lúc quan trọng trong việc học, hắn không thể đi tỏ tình, quấy rầy tới việc học của cô, đợi sau khi thi vào cao đẳng thì tỏ tình với Liễu Khê. Hắn thậm chí đã tính toán tốt, đợi sau khi thi xong thì nói để cho cô một bất ngờ. Chỉ cần có thể học cùng đại học với Liễu Khê thì không uổng phí hắn học lâu nay. Biết được chuyện mà Liễu Khê gặp phải khi thi vào cao đẳng, hắn tức giận tới mức hận không thể giết Trình Tố và Tô Nhiên. Hai người đó ác tới mức khiến hắn phải kinh ngạc. Hắn cũng có áy náy, thì ra hắn vẫn chưa đủ năng lực bảo vệ cô thật tốt. Thậm chí có giáo viên tìm Liễu Khê nói chuyện, hi vọng Liễu Khê đừng truy cứu chuyện này, dù sao Liễu Khê cũng thi vào trường cao đẳng thuận lợi, không có thương tổn gì, mà Tô Nhiên và Trình Tố đều là những học sinh có thành tích tốt. Thật sự buồn cười, ăn hiếp Liễu Khê, hắn sẽ đòi lại. Sau khi mọi chuyện giải quyết xong, hắn chịu không được, kích động gọi cho Liễu Khê một cuộc điện thoại, hẹn cô ra gặp mặt. Cũng lúc đó là lúc hắn đau đớn nhất. Người con gái mà hắn yêu nhất dính đầy máu nắm trong lòng hắn, nhắm mắt vĩnh viễn. Thuốc lá đốt tới đầu ngón tay, tay Trang Kỳ run lên, tàn thuốc rơi trên thảm khiến thảm đen một chút. Hắn chậm rãi che mặt lại, một cậu ‘Anh yêu em’ của hắn, không còn cơ hội để nói với cô nữa rồi….