Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 101 : Truy tìm đại BOSS mạt thế (12)

Ngày đăng: 06:44 30/04/20


Edit: Akito



Cô Lang kích phát dị năng, cả người thoạt nhìn cũng thần thanh khí sảng hơn, toàn thân đều bao quanh khí chất bá vương, cảm giác giống như có toàn bộ thế giới trong tay vậy.



Bộ dáng kia của hắn làm cho trong lòng Ninh Thư phun tào không thôi. Hơn nữa nhìn bộ dạng của Cô Lang, tựa hồ muốn cướp đoạt xe, ném cô cùng Giáo Y đại thúc lại, tự mình chạy.



Bất quá lại vô cùng kiêng kị súng ống trong tay đại thúc, nhưng thái độ lại cao cao tại thượng, thức ăn cho cho cô cùng Giáo Y đại thúc càng ngày càng ít, khiến cho Ninh Thư khinh thường không thôi.



Trong lòng Ninh Thư cũng lo lắng thay đại thúc, hiện tại cô cùng đại thúc chính là châu chấu trên sợi dây thừng.



Trên đường đội ngũ trở về, dọc đường đều gặp rất nhiều tang thi, Cô Lang liền một trận đại sát tứ phương, đối với dị năng hệ lôi càng dùng càng thuần thục.



Mà ở một lần khi bị tang thi vây công, Sồ Phượng cũng đã thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn là dị năng hệ băng, không lâu sau Lang Chu cũng đã thức tỉnh dị năng hệ mộc.



Trong năm người, cũng chỉ có Ninh Thư cùng Giáo Y đại thúc vẫn chưa có thức tỉnh dị năng, cảm giác chính là hai đứa khác loài.



Ninh Thư cũng không biết vì sao mình không thể kích phát dị năng, nhưng sức lực của cô lại càng ngày càng lớn, cơ thể cũng càng ngày càng nhẹ nhàng, hiển nhiên là công lao của Tuyệt Thế Võ Công.



Không có dị năng liền không có dị năng đi.



Ninh Thư an ủi Giáo Y đại thúc nói: “Không có việc gì cả, đại thúc, chú rồi sẽ thức tỉnh dị năng thôi.”



Giáo Y đại thúc trắng mắt liếc nhìn Ninh Thư, cười nhạo một tiếng, “Cô vẫn nên lo lắng cho chính mình đi, đừng để bị những người này giết chết.”



Ninh Thư ‘ách’ một tiếng, Giáo Y đại thúc bằng vào vũ khí liền có thể đem mọi người đánh gục, nếu như trên tay cô có cây roi thì thật tốt a, như thế thì lực sát thương cũng lớn một chút.



“Đại thúc, nếu không chúng ta trực tiếp chạy đi, không cần cùng những người nào ghé vào một chỗ.” Ninh Thư tiến đến bên tai Giáo Y đại thúc khẽ khàng nói.



Ninh Thư nói chuyện tuôn ra nhiệt khí nhào tới trên lỗ tai đại thúc, lỗ tai đại thúc giật giật, hướng bên cạnh dời đi, “Tôi ghét nhất cô cứ đứng gần như vậy, nói chuyện đàng hoàng không được sao?”



Vẻ mặt Ninh Thư tan vỡ, “Đại thúc, chúng ta đang thảo luận chuyện quan trọng, đừng để ý đến những chi tiết này.”




Dọc đường đi gặp rất nhiều tang thi, cuối cùng cũng đến thành phố, phía trước không nghĩ tới lại hoang vắng như vậy.



Đoàn người đi ngang qua một thành phố, phát hiện toàn bộ thành thị trừ bỏ tang thi ngay cả một người cũng không có, vốn muốn đi tìm chút vật tư, lại phát hiện siêu thị cơ bản cũng trống không.



Điều này làm cho người ta có cảm giác xấu vô cùng, Ninh Thư suy nghĩ hiện tại có phải quốc gia đã sụp đổ hay không, mọi người đều tập trung đến căn cứ sao?



Đậu xanh rau má, quốc gia đều không còn, gen dịch trong tay cô nên giao cho ai?



Ninh Thư u buồn sâu sắc.



Sắc trời đậm dần, đoàn người tìm một cái tiểu khu ở tạm, trong lối đi nhỏ có vài tang thi chuyển động đều bị mọi người xử lý.



Ninh Thư mở vòi nước ra, cư nhiên có nước, cũng không biết có thể uống hay không, được rồi, vẫn là không nên uống, virus đã đem toàn bộ thế giới phá hủy, ngay cả nguồn nước cũng trở nên đục ngầu.



Ninh Thư nhìn về phía Giáo Y đại thúc, tên này nha thật đúng là tạo nghiệt a.



“Đại thúc.” Ninh Thư kêu.



Giáo Y đại thúc nhàn nhạt mà nhìn Ninh Thư, “Chuyện gì?”



Ninh Thư bắt lấy tay Giáo Y đại thúc, tận tình khuyên bảo nói: “Đại thúc, chú nha vẫn là từ bỏ Sồ Phượng đi, hai người chúng ta chạy trốn đi, hiện tại ở trong thành phố có rất nhiều xe bỏ đi, Cô Lang không còn cần chú.”



Không thấy được sau khi vào thành phố, ánh mắt Cô Lang nhìn đến cô cùng Giáo Y đại thúc không chút che dấu nào mang theo sát ý sao?



Đã như vậy, đại thúc vẫn còn nghĩ đến Sồ Phượng.



Giáo Y đại thúc rũ mắt nhìn thoáng qua cánh tay bị Ninh Thư cầm chặt, rút trở về, ghét bỏ nói: “Tay thực dơ, rửa đi.”



Ninh Thư rên rỉ mà kêu một tiếng, “Đại thúc…”