Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 103 : Truy tìm đại BOSS mạt thế (14)

Ngày đăng: 06:44 30/04/20


Edit: Akito



Ninh Thư trông thấy Giáo Y đại thúc mới ra ngoài đi dạo một vòng, đã tìm được chỗ ở rồi, Ninh Thư nhìn xem chiếc chìa khóa trong tay Giáo Y đại thúc, hướng Giáo Y đại thúc nói: “Đại thúc, cháu tìm được chỗ ở rồi, trưởng quan nói giúp cháu tìm một chỗ ở.”



Người trưởng quan này là người đáng để tín nhiệm, đối với nguyên chủ mà nói, người trưởng quan này liền giống như một người cha vậy, cho nên thời điểm Ninh Thư nhìn thấy trưởng quan, trong lòng cô liền nhịn không được muốn thân cận.



Giáo Y đại thúc nghe nói như thế, nhướng mày quan sát trưởng quan trung niên, “Ông tìm được chỗ ở cho con nhóc này rồi sao?”



Trưởng quan còn chưa kịp nói chuyện, Giáo Y đại thúc lại hướng Ninh Thư nói: “Căn phòng này là chính là chỗ ở tốt nhất căn cứ.”



Ninh Thư chớp chớp mắt, nói: “Cảm ơn chú a, đại thúc.”



Dù sao đã đến căn cứ rồi, Ninh Thư cảm thấy mình có lẽ không nên phiền toái đại thúc nữa, dọc đường đi đại thúc đã giúp đỡ cô rất nhiều.



Trưởng quan tổ đặc công vươn tay vỗ vỗ bả vai Ninh Thư, nói: “Nếu con đã có đồng bạn rồi, liền đi theo đồng bạn đi, trưởng quan của con tuy rằng thuộc cao tầng của căn cứ, nhưng là xác thực không dễ vì tình riêng mà làm việc, mạt thế thực tàn khốc, có một người có thể dựa vào cũng tốt.”



Trưởng quan nói xong liền chắp tay sau lưng bỏ đi, cứ như vậy bỏ đi, bỏ đi nha…



Ninh Thư cứng ngắc mà xoay đầu lại, hướng Giáo Y đại thúc xấu hổ nói: “Trưởng quan của cháu thực hài hước đi.”



Giáo Y đại thúc nắm chặt chìa khóa, nhìn thoáng qua Ninh Thư cười nhạo một tiếng, nói: “Không có tiền đồ.”



“Đi thôi.” Giáo Y đại thúc hướng Ninh Thư nói một câu, liền xoay người rời đi.



Ninh Thư rối rắm một khuôn mặt đi theo sau lưng Giáo Y đại thúc, đến khu nhà ở, phòng ở này xác thực là rất tốt.



“Đại thúc a, chú như thế nào lấy được căn phòng này?” Ninh Thư hỏi.



Đến trước cửa phòng, đại thúc mở cửa, liếc mắt quét nhìn Ninh Thư, “Cô muốn biết?”




Quá đả thương người khác, quá độc miệng.



Tâm tính thiện lương quá mệt.



“Biết làm cơm đi?” Giáo Y đại thúc hướng Ninh Thư hỏi.



Ách, ách, Ninh Thư nhìn Giáo Y đại thúc, vẻ mặt ngây thơ vô tri, ngượng ngùng nói: “Đại thúc, cháu không biết làm cơm.”



Đại thúc khinh thường vô cùng, “Cô không phải là đặc công sao? Thời điểm chấp hành nhiệm vụ nếu như phải đối mặt với hoàn cảnh tương đối cực đoan, không có ăn, cô có phải liền chết đói hay không, chưa từng có gặp qua đặc công yếu kém như cô.”



Con mẹ nó, đại thúc đây là mở ra hình thức phun tào sao? Đem cô từ sợi tóc đến ngón chân đều phê bình một trận, rút ra kết luận chính là, cô thật sự quá cặn bã.



Cuối cùng Giáo Y đại thúc nhìn đến Ninh Thư một bộ dạng buồn thảm không thôi, liền mặc quần áo tính toán đi ra ngoài, nói: “Tôi ra ngoài tìm đồ ăn, cô không cần chạy khắp nơi, bị người giết cũng đáng đời.”



Ninh Thư gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, đại thúc phải hay không lại muốn đi ra ngoài vào nhà cướp của đây.



Qua một hồi lâu, đại thúc liền xách một túi đồ đạc trở về, tư thế xách đồ đạc cũng rất tuấn tú khí phách.



Ninh Thư tiếp lấy cái túi trong tay hắn, mở ra xem xét, cư nhiên là gạo, hỏi: “Chú là từ đâu lấy được?”



“Người khác cho tôi.” Giáo Y đại thúc vỗ vỗ tro bụi trên quần áo của mình, nhàn nhạt nói.



Ở mạt thế tài nguyên khan hiếm như vậy, ai sẽ mang thứ này cho anh.



“Nấu cơm đi.” Giáo Y đại thúc hướng Ninh Thư nói.



Ách, ách, vẻ mặt Ninh Thư mộng bức, ngốc ở trong bệnh viện nửa đời người, từ khi tiến vào thế giới nhiệm vụ, vẫn chưa từng có tự mình làm cơm, chẳng lẽ cô phải get√ đến một loại kỹ năng mới?