Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1083 : Thương nhân chi nữ (22)

Ngày đăng: 06:57 30/04/20


Dịch: Gin



Biên tập: Vong Hồn



Từ trường xung quanh đột nhiên trở nên hỗn loạn, khiến cho cơ thể nàng không chịu đựng nổi.



Ninh Thư ngưng tu luyện, vội vàng móc bùa chú trong túi tiền ra, bóp pháp quyết đem bùa chú ấn lên trên đầu mình, làm xong việc này mới có thể khiến trái tim nàng đập chậm lại.



Trái tim cứ đập nhanh như vậy, sẽ khiến cơ thể suy kiệt mà chết.



“A…” Bên ngoài lều trại vang lên tiếng kêu thống khổ, Ninh Thư kéo mành ra, liền nhìn thấy vài người nằm trên mặt đất, ôm tim mà chết.



Thành Minh Tử dùng phất trần bính ấn trên trán những người đang dẫy dụa, một tay xé tan quần áo, cắn nát ngón tay,vẽ phù trú trước ngực họ.



Ninh Thư nhìn chằm chằm Thành Minh Tử đang vẽ phù chú, vươn tay vẽ theo để học hỏi, phù chú dạng này nàng chưa gặp qua lần nào.



Ra tay thành công, người nọ mới hổn hển an ổn nằm xuống nghỉ ngơi.



Ninh Thư đi tới chỗ người nọ nhìn ngực hắn, nhìn phù chú, còn bắt chước vẽ lại một chút.



Phù chú lúc này tràn ngập linh khí, hơn nữa linh khí xuất hiện này gần như là dựa vào máu của Thành Minh Tử.



Cái này phải học cho bằng được.



Lần trước trở thành đạo sĩ Mao Sơn, dù sao cũng là ở hiện đại, có rất nhiều ấn chú cổ xưa cùng đồ vật bị mai một theo từng ngày.



Cố Duệ nhìn thấy Ninh Thư không có việc gì, nhướng nhướng mày, “Ngươi không sao chứ.”



“Có sao đấy, cơ thể ta đang rất khó chịu đây, nhưng ta vẫn kiên cường chống đỡ.” Ninh Thư vẽ đi vẽ lại dạng phù chú Thành Minh Tử đã vẽ ra.



Cố Duệ không để ý tới Ninh Thư nữa, nhìn chằm chằm cửa mộ, biểu tình nghiêm túc.



Cố Duệ trong lòng luôn luôn tin tưởng, nhưng lúc này lại phải đối mặt với kẻ địch quái dị không thấy được như vậy, Cố Duệ cũng không nhịn được mà nhíu mày.



“Điều không biết cũng thật nhiều a.” Mạc Tuyệt Trần thở dài một tiếng.



Cố Duệ không nói chuyện, nhưng vẫn giữ thái độ kiên quyết.



Thành Minh Tử vẽ cho mỗi người một phù chú trên người, Mạc Tuyệt Trần vốn định không vẽ, nhưng thấy thuật nghiệp có thể tấn công, rơi vào tình huống quỷ dị như này, vẫn nên nghe theo nhân sĩ chuyên nghiệp nói vậy.
Ninh Thư cất sách phù chú đi, coi như lần này có một chút thu hoạch.



Chưa nhập mộ đã có thu hoạch, là dấu hiệu tốt, trong lòng Ninh Thư rất phấn khởi.



Ninh Thư vừa ra khỏi lều trại, liền nhìn thấy Cố Duệ đang đứng cách lều trại của nàng không xa, Cố Duệ đưa lưng về phía lều trại, nhìn chằm chằm cửa mộ.



Ninh Thư coi như không thấy Cố Duệ, đi tìm Thành Minh Tử.



“Lan Tâm.” Cố Duệ gọi Ninh Thư lại, Ninh Thư quay đầu lại, mặt không cảm xúc mà nhìn chằm chằm Cố Duệ, “Chuyện gì?”



“Ngươi còn đan dược kia không?” Cố Duệ triều Ninh Thư hỏi.



Ninh Thư lắc đầu, “Hết rồi, ta đã đưa hết cho Thành đạo trưởng, ngươi đi theo Thành đạo trưởng mà hỏi.”



“Như thế nào mà trước nay ta chưa từng nghe qua ngươi có thứ này?” Cố Duệ nhìn Ninh Thư.



“Việc ngươi không biết còn rất nhiều đấy, ta hỏi ngươi, ngươi có biết khi nào thì nguyệt sự ta tới không?” Ninh Thư trợn trắng mắt.



Cố Duệ:…



“Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi dùng đan dược để đổi sách, vậy sách đó ngươi xem có hiểu không?” Cố Duệ nói.



“Đương nhiên… Xem không hiểu, nhưng ta thích xem.” Ngươi có thể giúp ta hiểu sao.



Cố Duệ ôn hòa mà nói: “Ngươi giận ta bởi ta cầm đồ của ngươi đúng không, hiện tại khắp nơi cùng ta chống đối.”



“Đúng vậy, không hỏi tự lấy chính là trộm, ngươi trộm đồ của ta.” Ninh Thư nhàn nhạt mà nói.



Cố Duệ quay đầu, nhìn cửa mộ đen sì, “Mạc Tuyệt Trần tìm ngươi đòi đồ mấy lần, ngươi cũng không cho, ta chỉ có thể tìm lối tắt.”



Ninh Thư:…



Có thể đem ăn cắp nói thành sự việc thản nhiên như thế, Ninh Thư cũng bái phục.



ノಠ_ಠノ



P.s: tác giả là một vựa muối, xin nhận của tại hạ ba lạy (◔ д◔)