Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1092 : Thương Nhân Chi Nữ (31)

Ngày đăng: 06:57 30/04/20


Dịch: Moringa



Biên tập: Vong Hồn



Vậy thì nàng tìm kiếm thế giới căn nguyên kiểu gì đây, Ninh Thư nghĩ mà đau cả đầu.



“Nếu không, ngươi chạm vào từng thứ một, ta thông qua ngươi cảm nhận thế giới căn nguyên.” 2333 nói, giọng của nó thật mỏi mệt.



Ninh Thư hơi ngại trong lòng, chờ đến lúc hệ thống phục hồi lại, mình nhất định phải trang bị hệ thống tầm bảo, không thể lúc nào cũng phiền toái người khác.



“Được.” Ninh Thư gật đầu.



Ninh Thư dán lá bùa ở trên lưng, sau đó vừa bò vừa sục sạo khắp ngõ ngách của mộ địa.



“Cảm ứng được thì ngươi nói cho ta.” Ninh Thư một bên sờ soạng, một bên nói với 2333.



Hạn Bạt đứng lên, đi theo phía sau Ninh Thư, nhìn Ninh Thư lần mò khắp nơi.



Ninh Thư bò ở phía trước, Hạn Bạt đi theo phía sau, mỗi lần Hạn Bạt hơi đến gần, Ninh Thư liền giơ lá bùa lên đe dọa hắn, sau đó tiếp tục lần mò.



Ninh Thư cũng không biết mình tìm mất bao lâu, trên tay nàng đã nứt ra những vết thương nhỏ.



Nhớ đến lúc trước Thành Minh Tử bói quẻ bảo đồ vật nằm ở phía Tây Bắc, Ninh Thư đi vào trong ao sờ soạng.



“Chính là thứ này.” 2333 nói



Ninh Thư tìm thấy một nụ hoa đang nở giữa ao sen, bông hoa đang tản ra hương thơm thanh mát.



“Là bông sen hay là củ sen?” Ninh Thư hỏi.



“Là cả cây, ngươi đào nó ra, chú ý đừng làm hỏng.” 2333 nói.



Ninh Thư rút chủy thủ ra, thật cẩn thận đào từng lớp đất, bởi vì có Hạn Bạt đứng đây, mặt đất đã khô nứt hết cả.



Ninh Thư vừa đào đất, vừa để ý Hạn Bạt, một khi nó tới gần, Ninh Thư liền giơ lên phù chú.



Ninh Thư giờ coi lá bùa này trở thành bùa hộ mệnh của mình.



Ninh Thư tốn không ít thời gian, cuối cùng mang được cả cây và lá sen đào ra, còn có củ sen trắng nõn.



Ai mà ngờ được thứ này là thế giới căn nguyên cơ chứ.




Nó đi đâu rồi?.



Ninh Thư vội vàng nhìn về phía sau, sợ Hạn Bạt đánh lén mình từ sau lưng.



Hạn Bạt cũng không xuất hiện.



Này, chắc không phải nó bỏ đi rồi chứ?.



Ninh Thư gỡ lá bùa trên trán xuống, chạy về phía cửa đá, nàng phát hiện trên cánh cửa đều là vết cào, một bên cửa đã mở.



Ninh Thư vui thầm trong lòng, vội vàng chạy ra, dẫm qua nước, tới cửa mộ, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, ánh trăng như dải lụa, Ninh Thư điều động khí kình trong thân thể, dẫm lên vách đá bay ra khỏi huyệt mộ.



Cuối cùng cũng ra được, Ninh Thư hít sâu một hơi, đây là hương vị của tự do a!



Những người xuống mộ chỉ có nàng và Cố Duệ còn sống, Ninh Thư coi như đã hiểu rõ, Cố Duệ mang người theo ngoại trừ thủ hạ của hắn, cơ bản đều có tác dụng riêng.



Mạc Tuyệt Trần đúng là ngây thơ ngu xuẩn, lại cho rằng bản thân thật sự có thể lấy được bí tịch, kết quả bị hiến tế.



Lão đạo sĩ Thành Minh Tử kia nhăm nhe muốn thế giới căn nguyên, hơn nữa hắn đã biết vị trí chính xác của mộ địa, Cố Duệ sẽ không giữ hắn lại, càng không đưa bảo vật cho hắn.



Quả nhiên vẫn là Cố Duệ ác hơn.



Hiện tại điều quan trọng nhất là quay về Phương gia, chỉ sợ Cố Duệ cho là nàng đã chết, thừa hưởng tất cả tài sản của Phương gia.



Gia tài bạc triệu không phải số lượng nhỏ, đây là của cải mà phương lão gia tử phấn đấu cả đời.



Ninh Thư xoay người liền thấy được Hạn Bạt đứng cách đó không xa, trên vai hắn khiêng một người, nhìn người nọ mặc trang phục như thợ săn.



Ninh Thư: cmnr Σ(°△°|||)︴



Ninh Thư vội vàng móc bùa ra, ném về phía Hạn Bạt, rồi từ từ lui về phía sau chuẩn bị chạy.



Chạy trốn quan trọng hơn, không cần quan tâm Hạn Bạt sẽ làm gì.



Hạn Bạt thả người trên vai xuống, người này ‘phịch’ một tiếng rơi trên mặt đất, Ninh Thư nhìn thoáng qua thợ săn này.



Vẫn còn sống, nhưng hôn mê.



Chẳng lẽ Hạn Bạt muốn đưa người về huyệt mộ hút máu?.