Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 110 : Truy tìm đại BOSS mạt thế (21)
Ngày đăng: 06:44 30/04/20
Edit: Akito
Ninh Thư ngốc ở trong phòng thí nghiệm không biết bao lâu, mỗi ngày đều bị bỏ đói, nhưng lại không có bị chết đói, chỉ là cảm giác muốn ăn này rất tra tấn người.
Giáo Y đại thúc cầm ống nghiệm, nắm lấy cằm Ninh Thư rót vào trong miệng cô một ít chất lỏng, Ninh Thư chép miệng chậc lưỡi, không có mùi vị gì, đây là cái gì.
Ninh Thư cố gắng dùng ánh mắt mê ly của mình hỏi thăm Giáo Y đại thúc đây là cái gì? Sóng điện não của đại thúc rốt cuộc cũng có thể cùng Ninh Thư câu thông một lần, nói: “Đây là gen dịch.”
Ninh Thư: Phốc…
Cho cô con tang thi này uống gen dịch làm cái gì.
Giáo Y đại thúc cau mày, hỏi: “Không có cảm giác gì sao?”
Ninh Thư lắc đầu, cảm giác gì cũng không có a, chính là không quá đói bụng, không còn loại cảm giác đói bụng đến mức muốn chết muốn sống nữa.
Chẳng lẽ gen dịch này vẫn có nguồn năng lượng sao?
“Nhóc con, hiện tại sao rồi, hiện tại có cảm giác gì?” Giáo Y đại thúc lại hỏi.
Ninh Thư há to miệng, dùng khẩu hình nói cho Giáo Y đại thúc là mình không quá đói bụng.
“Phải hay không cảm thấy không có đói bụng như trước?” Giáo Y đại thúc suy đoán, Ninh Thư lập tức gật gật đầu.
Trên mặt Giáo Y đại thúc hiện vẻ đã hiểu ra, nói: “Khó trách tang thi cũng có hứng thú với gen dịch, tang thi cảm thấy hứng thú với con người, coi con người là thức ăn, có lẽ tang thi cũng muốn bổ sung gen trong cơ thể, biểu hiện trực quan chính là cực kỳ khát vọng con người.”
Ninh Thư: …
Nhà khoa học biến thái thật đáng sợ.
Vô luận là dị năng giả, hay là tang thi biến dị thì mục đích cuối cùng đều chính là muốn tiến hóa nhân
loại, Giáo Y đại thúc lại một lần nữa rót một ít gen dịch vào miệng Ninh Thư.
Ninh Thư: (⊙o⊙)
Đại thúc, chú đây là muốn làm cái gì a?
Ninh Thư muốn biểu đạt bộ dáng giật mình, nhưng cơ bắp trên mặt lại không cho phép a.
Giáo Y đại thúc không để ý đến Ninh Thư, bưng nước thay Ninh Thư lau bụi bẩn trên người, loại cảm giác này cùng tẩy rửa ống nghiệm sau khi thí nghiệm không khác nhau mấy.
Biểu tình của đại thúc đạm mạc vô cùng, ngoài miệng hết sức ghét bỏ, “Chưa từng có gặp qua người dơ như vậy.”
Ninh Thư: …
Hiện tại cô là tang thi, đều còn phải chịu đựng chứng ưa sạch sẽ cấp độ nặng của đại thúc, gặp được đại thúc quả thực là đả kích không thể thừa nhận trong đời a.
Nhìn thấy đại thúc không e dè lau người cho cô, Ninh Thư cảm thấy quá thẹn a, đợi đến lúc lau trên người xong, đại thúc lại gội đầu cho Ninh Thư, sau cùng còn phun đầy thuốc khử trùng khắp người cô.
Ninh Thư: …
Khi dễ cô không nói chuyện được a.
Chờ đến lúc bận bịu xong, đại thúc ngồi ở bên cạnh Ninh Thư, thần sắc lười biếng hướng Ninh Thư nói: “Có nghĩ muốn đứng dậy.”
Ninh Thư liền vội vàng gật đầu, cô thật sự muốn, không muốn nằm trên bàn giải phẫu, loại cảm giác này thật sự quá thấm người, đặc biệt là trong tay đại thúc còn cầm dao giải phẫu lóe sáng, loại cảm giác này liền càng không tốt rồi.
“Hiện tại vẫn không thể.” Giáo Y đại thúc nói xong, đặt dao giải phẫu bên trong khay, phát ra âm thanh thanh thúy, sau đó lấy ra kim tiêm, trực tiếp đâm vào động mạch chủ của Ninh Thư, rút máu.
“Để tôi nhìn xem tình huống tế bào phân liệt hiện tại của cô.” Đại thúc hướng về ánh đèn, quan sát máu ở trong kim tiêm.
Ninh Thư: …
Đậu xanh rau má, ra tay có thể ôn nhu một chút hay không.