Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1103 : Bạn trai tôi là gay (6)

Ngày đăng: 06:57 30/04/20


Dịch: Bunny Crusher



Ninh Thư vừa ăn sáng, vừa nghe Cát Thu nói chuyện, bởi vì thế giới này linh khí không có được bao nhiêu nên đành phải dùng thức ăn bổ sung năng lượng.



“Không sao, công việc của anh quan trọng hơn.” Ninh Thư không chút để ý nói.



“Xin lỗi em, lần sau nhất định anh sẽ mời em đi ăn đồ Tây.” ở đầu bên kia điện thoại, giọng của Cát Thu có chút run rẩy, truyền tới lỗ tai Ninh Thư, trong một giây Ninh Thư ngay lập tức cảm giác đây chính là kiều suyễn.



Không phải là đang xxx chứ.



Cảm giác muốn ăn cơm của Ninh Thư tắt ngúm.



“Cát Thu, làm việc đi, cậu còn muốn gọi điện thoại tới khi nào?” giọng Kỷ Bắc Dã dị thường ngang ngược.



“Anh cúp máy trước.” Cát Thu thở dốc cúp điện thoại, trước khi cúp, Ninh Thư còn nghe được ‘ a ’ một tiếng.



Ninh Thư: →_→



Ninh Thư buông di động xuống, bỏ miếng cuốn trứng đang gặm dở xuống, sau đó lên mạng tìm thám tử tư.



Ninh Thư nhớ kỹ địa chỉ, mua một số điện thoại mới, buổi tối ra khỏi cửa.



Vào nhà vệ sinh công cộng hóa trang một phen, đội tóc giả, đeo kính râm, đeo khẩu trang, đi vào chỗ tối.



Tới ngõ nhỏ nơi hẹn với thám tử tư, Ninh Thư đi thẳng vào vấn đề hỏi: Ông có biết người nào nhiễm bệnh AIDS không?”



Thám tử tư nói: “Đơn giản, đám người đó trong ngõ này có.”



“Tôi muốn máu của họ.” Ninh Thư nói.



“Không được, một khi dính vào thứ này là xong đời.” Thám tử tư lắc đầu.



“Giá cả thương lượng.” Ninh Thư nói.



Cuối cùng Ninh Thư cũng xài hết tiền tiết kiệm của nguyên chủ Đỗ Băng, đưa số điện thoại mới cho thám tử tư, Ninh Thư nói: “Ông không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.”



“Đây là cần câu cơm của chúng tôi mà.” Thám tử tư nhận lấy tiền, “Chờ tôi liên lạc.”



Ninh Thư tách ra khỏi thám tử tư, lại đến nhà vệ sinh công cộng cách, cầm quần áo trong túi thay lên, quay về trường học.
Một tên gay, định vờ vịt tình thâm cái gì chứ.



Đến 9 giờ tối lúc tan tầm, một đám lưu manh bao quanh Ninh Thư.



“Em gái à, trễ thế này sao lại không có ai đi cùng?”



“Tới chơi cùng hai anh…”



Hai tên côn đồ nhìn Ninh Thư từ trên xuống dưới, lộ ra ánh mắt dâm đãng, vươn móng vuốt về phía Ninh Thư.



Ninh Thư bắt được tay lưu manh, dùng sức vặn, lưu manh lập tức kêu lên, “A… Đau, đau, bỏ tay ra. “



“Con đàn bà thối tha này, bỏ ra mau.” Ninh Thư tặng cho mấy tên lưu manh vừa xông tới mấy đá, quật chúng ngã trên mặt đất.



Một chiếc xe dừng lại ở vệ đường, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt của Tư Nam.



Ở góc tối, Tư Nam cong cong khóe miệng, xuống xe bước nhanh tới chỗ Ninh Thư.



“Chúng mày là ai, không muốn chết thì cút nhanh” Giọng Tư Nam trầm thấp mà nói.



Mấy tên tên côn đồ nhìn thấy Tư Nam, tựa như bị khí thế trên người Tư Nam làm cho kinh sợ, té ngã lộn nhào mà chạy.



Ngay sau đó lũ đàn em chạy về phía Ninh Thư, nhìn lưu manh bị Ninh Thư bẻ ngón tay, hô lên “Lão đại…”



“Mày buông tao ra, đau …” Lưu manh kêu rên.



Tư Nam nhìn Ninh Thư nói: “Thả hắn đi đi.”



“Tôi phải đưa hắn tới đồn công an, loại người này không biết gây tai họa cho bao nhiêu cô gái nhà lành rồi.” Ninh Thư dùng thêm chút lực, lưu manh lập tức hô to.



Tư Nam lắc đầu, “Diêm Vương quá tốt, tiểu quỷ khó chơi, những kẻ này cho dù có đưa tới cục cảnh sát cùng lắm cũng chỉ bị giam giữ mấy ngày, sau này được thả ra sẽ tìm cô trả thù.”



“Buông ra, tôi thề về sau không bao giờ tới tìm các người làm phiền nữa.” Lưu manh lập tức thức thời mà nói.



Trong lòng Ninh Thư hiểu rõ, những người này chẳng qua chỉ là lấy tiền làm việc.



Kế anh hùng cứu mỹ nhân vừa vặn đúng lúc, chiêu này đối phó với nữ sinh viên chưa trải việc đời, quả thực là dùng được.