Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1106 : Bạn trai tôi là gay (9)

Ngày đăng: 06:57 30/04/20


Dịch: Bunny Crusher



Cát Thu giúp Ninh Thư chọn món, Ninh Thư cũng không khách sáo ngồi ăn.



Cát Thu nhìn Ninh Thư, “Đỗ Băng, chúng ta đã bên nhau hai năm, vậy mà em lại vì vật chất vứt bỏ tình cảm đôi ta.”



Ninh Thư oạch một tiếng húp cháo, “Em đã nói rồi, em không phải bạn gái của Tư Nam, cũng không có bất cứ quan hệ gì với hắn ta cả.”



“Anh cũng không muốn tin, nhưng mấy thứ này…” Cát Thu lấy ra một chồng ảnh, tất cả đều là ảnh chụp lúc Ninh Thư ở cùng Tư Nam, có một vài bức do góc chụp, nhìn qua giống như đang hôn môi vậy.



Ảnh ôm ấp, ảnh thân mật.



Ninh Thư nhìn lướt qua ảnh chụp, không để ý nói: “photoshop”



“Photoshop?” Cát Thu có chút tức giận, “Ảnh có thể là giả, vậy cái này em giải thích như thế nào?”



Cát Thu lấy di động ra, click mở, là ghi âm.



Là lúc Ninh Thư và Tư Nam nói chuyện.



Vô cùng rõ ràng.



“Cùng Cát Thu chia tay đi, ở bên tôi, em sẽ không cần vất vả đi làm như này nữa.”



“Tôi sẽ cho em một công việc nhẹ nhàng, hơn nữa tiền lương còn rất cao, không cần phải làm nhân viên thu ngân quèn nữa.”



“Tôi lớn lên đẹp như vậy, lại còn có tiền, có thể vì em mà cung cấp hết thảy, thẻ tùy em quẹt, hàng hiệu tùy em mua, chỉ cần em trở thành bạn gái của tôi.”



“Nga, phải không?”



“Như vậy, tôi sẽ coi như em đã đồng ý.”



“Nếu em làm bạn gái của tôi, tôi lập tức giao công ty cho em quản lý, thế nào, làm nhân viên thu ngân thì có thể có tiền đồ gì được cơ chứ.”



“Em im lặng như vậy, tôi coi như em đã đồng ý.”



Cát Thu nhìn Ninh Thư, đôi mắt có chút hồng, “Cái này em giải thích sao đây?”



Ninh Thư nhún vai, ghi âm do Tư Nam ghi lại, những lời cô cự tuyệt đều bị xóa mất, dư lại chỉ còn lưu lại những câu lập lờ nước đôi có lợi cho mục đích của hắn.
Chỉ cần Cát Thu mang theo loại virus này, ba tên đàn ông kia có chạy cũng chạy không thoát, đặc biệt là “đi đường bộ” thực sự rất dễ dàng chảy máu nha.



Mặc kệ lúc trước những tên kia lãng hóa thế nào, nhưng một khi đã gặp được Cát Thu, phải ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng, đã nếm được hương vị thấm vào trong tận xương tủy, vậy thì lúc này bọn hắn đối với người khác đều không còn dục vọng gì, từ đây vì chân ái thủ thân như ngọc.



“Được rồi.” Ninh Thư đóng nắp lọ thuốc lại, bỏ vào trong túi.



“Cát Thu, nếu chúng ta đã chia tay rồi, về sau không cần liên hệ, cũng chúc anh có được hạnh phúc.” Ninh Thư xoay người rời đi.



Cát Thu thở dài một hơi, sờ sờ chỗ mình bị thương.



Cát Thu lại tới tiệm thuốc đi mua băng keo cá nhân dán lên, vẻ mặt thương tâm khổ sở trở về nơi làm việc.



Ba tên kia đều đang chờ Cát Thu quay về, lập tức chú ý tới vết thương trên tai Cát Thu.



“Ai đánh em, người của ông đây cũng dám động vào?” Kỷ Bắc Dã với tính tình bao lực dẫn đầu hỏi.



Tô Kỳ gắt gao cau mày, “Sao lại thế này?”



“Đỗ Băng đánh em?” Tư Nam nheo nheo mắt.



Cát Thu lắc đầu, thoạt nhìn cảm xúc rất thấp, “Là tôi tự ngã.”



“Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.” Cát Thu lên lầu.



Kỷ Bắc Dã khinh thường nhìn Cát Thu nói: “Còn không phải chỉ là một ả đàn bà sao, lũ đàn bà là một đám không đáng tin cậy, em thương tâm như vậy cho ai xem, không được khóc.”



Cát Thu không nói gì, không thèm nhìn ba người, lập tức lên lầu.



“Này nha, giờ còn biết giở tính giận dỗi, hiện tại ngay cả tôi cũng không để ý tới.” Kỷ Bắc Dã tuy rằng oán giận, nhưng trong giọng nói đều là lo lắng.



Tư Nam cong cong khóe miệng, sửa sửa cổ áo, nhàn nhạt nói: “Vẫn là do em ấy và chúng ta ở bên nhau không đủ sung sướng a, không thể quên đi đau khổ, vậy thì cho em ấy cảm thụ vui sướng, là có thể quên được cô bạn gái kia rồi.”



Tư Nam bước chân đi lên lầu, Tô Kỳ cũng đi theo, Kỷ Bắc Dã đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó đôi mắt tỏa sáng, "tôi đi lấy dầu bôi trơn.”



Cát Thu đang nằm khóc trên giường, đột nhiên mông lại bị chụp một cái, Cát Thu quay người nhìn thấy ba người đứng cạnh giường.



Trong tay Kỷ Bắc Dã còn cầm một giỏ đồ đầy ắp, tức khắc đỏ mặt.