Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1116 : Bạn trai tôi là gay (19)

Ngày đăng: 06:58 30/04/20


Edit: Bunny Crusher



Hậu môn có rất nhiều vi khuẩn, nếu như để cơ thể không có sức chống cự của bọn họ nhiễm phải vi khuẩn gì đó,sẽ gây thương tổn cho thân thể.



Chuyện này xảy ra, không ai có tâm tình để chơi đùa.



Tư Nam cho vài người chăm sóc Cát Thu, thế nhưng cơ thể Cát Thu vẫn không tốt hơn được là bao.



Trên mạng bây giờ lại có hàng ngàn hàng vạn lời chửi bới mãnh liệt.



Cho dù Tư Nam và Tô Kỳ đã khiến cho vài tòa soạn bị sập, không chỉ thế còn khiến cho đám truyền thông không dám gây ra bất cứ động tĩnh gì, nhưng trên mạng thì lại có vô vàn các loại tin tức được lưu truyền.



Xỉ vả Cát Thu trở thành đủ loại đáng khinh, biểu tình, công kích Cát Thu.



Ba người chỉ hít thở cũng thấy đau phổi.



Bởi tai tiếng này, Tô Kỳ và Tư Nam đều phải trở về công ty trấn an, còn đối với những người bên ngoài, tuyên bố những việc này đó chỉ là lời đồn.



Nếu có người lại lan truyền những lời đồn thất thiệt tổn hại danh dự bọn hắn nữa, thì lập tức lên toà án nói chuyện.



Thái độ của Tô Kỳ và Tư Nam đều cực kỳ mãnh liệt.



Có điều người trên mạng cũng chẳng thèm quan tâm hay đoái hoài gì tới hai người này, mà chỉ chăm chăm truyền bá sự tình 4p tới mức oanh oanh liệt liệt.



Chủ yếu là vì Kỷ Bắc Dã là đại minh tinh, một kẻ vốn dĩ chỉ cần có chút việc gì đó lập tức tạo nên scandal, lại cùng hai ông lớn của ngành giải trí, cùng nhau giành giật chia sẻ một trợ lý nam xấu xí.



Thật khiến người khác có nhiều ý nghĩ không thể nói nổi mà.



Còn có người viết chuyện bốn người này thành tiểu thuyết, song lại không dùng tên thật.



Cát Thu trong đó trở thành một đóa hoa trắng vô cùng thuần khiết, vô cùng điềm đạm, đáng yêu mà đón gió lắc lư.



Khi chăm sóc cho Cát Thu, Kỷ Bắc Dã chưa bao giờ dám nói cho Cát Thu biết những bình luận khó nghe trên mạng.




Cuộc đời hắn đã hoàn toàn thay đổi, từ lúc gặp phải ba tên đàn ông này, cuộc sống bình thường an ổn đã rời xa hắn.



Bạn gái cũng chia tay.



Tư Nam thấy Cát Thu bài xích mình như thế, ánh mắt ảm đạm.



Chuyện đã tới mức này, tâm trạng của bất cứ một người nào cũng sẽ không thể nào dễ dàng chấp nhận, đặc biệt là bệnh AIDS, tính mạng bị uy hiếp.



Cát Thu xoay người chạy lên lầu, khóa trái cửa.



Tư Nam quay đầu, ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm Kỷ Bắc Dã, “Tao nhịn mày lâu lắm rồi, thằng đàn ông như mày căn bản không xứng đáng được ở bên cạnh Cát Thu, tao và Tô Kỳ đều tận lực che chở Cát Thu, còn mày lại ấu trĩ vô dụng, chỉ biết mang tới thương tổn cho Cát Thu.”



“Phế vật.” Tư Nam âm ngoan nói.



Kỷ Bắc Dã nâng nâng cằm, “Cho dù có nói gì đi nữa cũng không thể phủ nhận việc tao gặp Cát Thu trước, cùng Cát Thu ở bên nhau trước.”



Tư Nam vươn tay túm cổ áo Kỷ Bắc Dã, “Nếu không phải vì vậy, nếu không phải nghĩ tới tâm trạng của Cát Thu, mày cho rằng tao sẽ để mày bên cạnh Cát Thu sao, thằng phế vật.”



Tư Nam đẩy mạnh Kỷ Bắc Dã, Kỷ Bắc Dã đập vào tường kêu rên một tiếng, nhìn chằm chằm Tư Nam rời đi.



Cát Thu ở trong phòng ngây người một ngày một đêm không có chút động tĩnh gì, khiến ba người kia lo lắng.



Lúc Tô Kỳ trở về, lại đánh Kỷ Bắc Dã một trận, Kỷ Bắc Dã cảm thấy hiện tại hắn đã trở thành bao cát để người khác trút giận lên rồi.



Ngày hôm sau, Cát Thu từ trong phòng ra ngoài, đôi mắt sưng đỏ đáng thương vô cùng, nhưng sắc mặt đã trấn định hơn rất nhiều.



“Cát Thu, em sao rồi?” Tô Kỳ nhìn Cát Thu hỏi.



Cát Thu nhìn ba người quan tâm tới mình, hít một hơi thật sâu, “Em muốn ăn cơm.”



“Được.” Kỷ Bắc Dã liên thanh nói, “Để anh đi chuẩn bị.”