Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1135 : Yêu nữ Ma giáo 14
Ngày đăng: 06:58 30/04/20
Dịch: Gin
“Nếu 《 quy nguyên thánh công 》 không ở trong tay người của Triệu gia bảo, thì tại sao người của Ma giáo người lại vây quanh.”
“Đêm qua nhất định là người của Ma giáo muốn cho đám đông hỗn loạn để thừa cơ trộm đi bí tịch.”
Tuệ Không sư phụ của Ô Hữu Tự nghe được những lời này, mắt chợt lóe sáng.
Mọi người ngươi một câu ta một câu, sôi nổi liệt kê các loại chứng cứ chứng minh 《 quy nguyên thánh công 》 đang ở Triệu gia bảo.
Triệu Bác nhỏ giọng nói với Ninh Thư: “Đây chính là lý do vì sao ta phải thống nhất giang hồ, những người này…”
“Triệu minh chủ, hy vọng ngài có thể giao 《 quy nguyên thánh công 》ra, tạo phúc cho chính đạo, đây chính là phúc phận của con dân chính đạo trong thiên hạ.”
Mặt Triệu Bác không đổi nói: “Trong Triệu gia bảo không có thứ đồ này, đây là quỷ kế của Ma giáo, muốn cho chúng ta giết hại lẫn nhau, hiện giờ các ngươi còn không đi tấn công Ma giáo mà ở đây làm loạn sao.”
“Triệu minh chủ, việc này cũng truyền khắp giang hồ rồi, người của Ma giáo người đang đi tìm bí tịch, mà bí tịch là do kẻ chạy trốn khỏi Ma giáo trộm mất.”
“Kẻ đó chắc chắn là chất nhi của ngài.”
Triệu Bác nhìn chằm chằm người đang nói chuyện, là chưởng phái Vô Cực Tông, “Lý trưởng lão, nói chuyện phải có căn cứ.”
“Nghị Nhi là người ta phái tới Ma giáo ẩn núp, trước đây ít lâu bị người trong Ma giáo phát hiện, phải chạy trốn, Ma giáo liền lấy cớ vu hãm Nghị nhi trộm đồ vật.” Triệu Bác nhàn nhạt nói.
“Lý trưởng lão, ngươi có ý kiến gì sao?”
“Ta không có ý kiến gì cả, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, đồ vật khẳng định ở trong tay Triệu gia bảo.” Lý trưởng lão của Vô Cực Tông nói.
“Đúng vậy, không có lửa thì làm sao có khói.”
Tất cả mọi người náo loạn lên, lúc trước còn nói phải đi tấn công Ma giáo cơ mà nhỉ.
Ninh Thư giật giật cổ, phát ra tiếng răng rắc răng rắc, “Nháo cái gì?”
Ninh Thư phi thân lên đài cao, đánh về phía Lý trưởng lão của Vô Cực Tông, Lý trưởng lão tránh né nắm đấm của Ninh Thư.
Ninh Thư mở túi vải ra lấy ra một quyển sách, vừa thấy tên 《 Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh 》
Kinh Phật 《 Bát Nhã tâm kinh 》 sao.
Ninh Thư:…
Đêm qua sách cô ném là quyển này?
Như vậy thì cũng thật xấu hổ.
Ninh Thư nhìn Tuệ Cực tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng này lớn lên mặt mày tinh xảo, lại không có một chút nữ khí, trên người cũng không có một chút thế tục chi khí.
“Xin thí chủ trả đồ lại cho tiểu tăng.” Tuệ Cực thi hành một cái Phật lễ, ngữ khí vững vàng nói.
“Nghị Nhi, làm loạn đủ rồi, trả đồ cho Tuệ Cực tiểu sư phụ đi.” Triệu Bác nhìn Ninh Thư nói.
Không tìm thấy đồ trên người hòa thượng của Ô Hữu Tự, vậy vì sao những hòa thượng này lại phải nhanh chóng rời đi?
Ninh Thư đưa túi màu hoàng thổ lại cho tiểu hòa thượng Tuệ Cực, ngay cả Triệu Bác cũng phải xưng hô với Tuệ Cực là tiểu sư phụ, tiểu hòa thượng này nhất định có chỗ độc đáo.
Tuệ Cực, Tuệ Cực…
Chẳng lẽ đứa nhóc này thông minh khác người?
Chẳng lẽ cái gì hắn cũng nhìn ra được, hoặc đã nhận ra bí tịch là giả?
Các loại ý niệm chạy loạn trong đầu Ninh Thư, khiến cô nhìn chằm chằm Tuệ Cực tiểu hòa thượng.
Tay Tuệ Cực tiếp nhận túi vải, sau đó nghiêng người đeo túi lên.
Tiểu hòa thượng ngẩng đầu, nghiền ngẫm ánh mắt của Ninh Thư, thực hiện một cái Phật lễ, “Thí chủ, oan oan tương báo khi nào mới dứt, không bằng cứ như vậy mà buông bỏ.”
“Tâm ma của thí chủ rất nhiều, những tâm ma này sớm hay muộn cũng sẽ cắn nuốt thí chủ.” Tuệ Cực nhìn Ninh Thư nói, “Lòng mang khó chịu, oán hận thiên hạ, thế giới trong mắt thí chủ thật đúng là địa ngục.”