Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1137 : Yêu nữ Ma giáo 16
Ngày đăng: 06:58 30/04/20
Dịch: Gin
Ninh Thư chắp tay sau lưng đi tới bên người tiểu hòa thượng Tuệ Cực, nghiêng mắt nhìn Tuệ Cực, xem trái xem phải, tiểu hòa thượng này lớn lên thật đúng là mặt mày sáng sủa, xinh đẹp tuyệt trần.
Không có kiểu tóc phụ trợ, hoàn toàn dựa vào giá trị nhan sắc.
“Tiểu hòa thượng.”
Tiểu hòa thượng Tuệ Cực hành Phật lễ, “Nữ thí chủ.”
Ninh Thư:…
Yết hầu của cô nhô cao, cũng đã rất lâu rồi kinh nguyệt cũng chưa tới, sao nhóc con này lại biết được.
“Thí chủ không cần kinh ngạc, hành vi giữa nam nữ là khác biệt, những thứ hình dáng bên ngoài không che dấu được sự khác biệt đó đâu.”
“Tiểu hòa thượng sống được bao năm rồi?”
“Tuệ Cực từ nhỏ đã lớn lên ở Ô Hữu Tự.”
“Ô Hữu Tự có bao nhiêu tàng thư?”
“Kinh Phật 178 bộ, Phật luận 37 bộ, Phật luật 8 bộ, thiên hạ võ công tuyệt học vô số kể.” Tuệ Cực tiểu hòa thượng nghiêm túc trả lời.
Ninh Thư chau mày hỏi: “Đọc nhiều kinh Phật như vậy, có cảm giác gì không?”
“Vậy Phật pháp cơ bản là như thế nào?”
“Chỉ vì bách tính trong thiên hạ khổ sở, nên mới phải tin Phật để có thể siêu thoát khỏi bể khổ, để có thể tới được Tây phương cực lạc sao?”
Ninh Thư hỏi tiểu hòa thượng Tuệ Cực, cô muốn gây sự, khiêu chiến lòng hướng Phật của Tuệ Cực.
Ninh Thư không thể nói với tiểu hòa thượng cái gì mà bể khổ mênh mông, quay đầu là bờ được.
Ai cũng có chỗ bất đắc dĩ, mà cô lại cần phải tới đây, không thể nói mà không suy nghĩ được.
“A di đà phật.” Tuệ Cực hành Phật lễ, đáp: “Chớ làm điều ác, siêng làm việc thiện, giữ tâm ý trong sạch, đó chính là lời Phật dạy.”
Ninh Thư không thuyết phục được Tuệ Cực, Tuệ Cực vẫn một bộ coi thường tất cả lý luận Ninh Thư đề ra.
Hòa thượng không phải lo toan ăn mặc, vậy mà mở mồm nói phải độ hóa thế nhân?
“Tiểu hòa thượng, ta dám cam đoan, nhóc tuyệt đối không thành Phật được, nhất định, nhất định…”
“Tuy nhóc một lòng hướng Phật, trong suốt như ngọc, mồm miệng cũng không tồi, nhưng lại không bằng một cục đá, cục đá còn có thể lăn lộn trong hồng trần, cho dù có xóc nảy trong hỗn loạn hay ở bất cứ chỗ nào, vẫn vững chãi yên tĩnh.”
Ninh Thư: Mẹ nó…
Phá hủy tín ngưỡng của một người thật cmn không dễ dàng, nhưng hòa thượng như vậy mới được coi như là một hòa thượng chân chính.
Kiên trì lòng tin trong mình, không có bao người có thể làm được.
“Cảm ơn lời khuyên của thí chủ, Tuệ Cực xin đặt ở trong lòng.” Tiểu hòa thượng hành Phật lễ với Ninh Thư.
Ninh Thư đấm đấm ngực, bế tắc toàn tập.
“Tiểu hòa thượng, với tài năng của nhóc, hoàn tục làm việc khác, cống hiến cho thế nhân sẽ tốt hơn nhiều so với việc niệm kinh gõ mõ.”
“A di đà phật, kỳ thật Tuệ Cực cũng không có tài năng gì khác, Tuệ Cực cũng chỉ là đọc nhiều hơn người khác hai quyển kinh Phật.”
Ninh Thư phất phất tay, lười cùng nhóc nói chuyện, xoay người rời đi.
“Thí chủ…”
Ninh Thư cũng không quay đầu lại mà phất phất tay, “Đừng khuyên ta quay đầu lại là bờ, nhóc không thể nói việc ta làm là sai, nhưng tiểu hòa thượng à, công đức trên người ta so với nhóc còn nhiều hơn gấp bội đấy.”
Mẹ nó, cảm giác trang bức* thật sự quá cmn sảng khoái.
Trang bức: lên mạng tra mà nó lại ra chủ tịch các loại, các anh chị em thông cảm.
Khổ sở như vậy khuyên quay đầu là bờ làm gì, cảm hóa không được thì hoả táng luôn, dứt khoát lưu loát.
Đạo làm người đó là làm việc thiện là công đức, nhưng cũng đừng quên trừ ác cũng là công đức.