Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1152 : Bạn thân có độc 4

Ngày đăng: 06:58 30/04/20


Dịch: Gin



Ninh Thư từ trên sô pha đi xuống, cảm giác cơ thể đã thoải mái hơn trước rất nhiều, khí kình của Tuyệt Thế Võ Công đang chậm rãi chữa trị cơ thể.



Trong khoảng thời gian này Tiết Tĩnh đã phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, cho nên cơ thể cũng phải chịu đựng rất nhiều.



Rất nhiều tâm sự nặng trĩu đè nặng trong lòng, đầu óc của cô gái này cũng đều là một mớ hỗn độn, không biết bản thân bây giờ nên làm cái gì, giống như một cái xác không hồn vậy.



Ninh Thư kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời chiếu lên mặt Ninh Thư, Ninh Thư dùng tay che che đôi mắt.



Trong nháy mắt, lòng Ninh Thư sáng lên một chút.



Ngẫm lại vũ trụ, ngẫm lại muôn vàn thế giới, bản thân cô cũng chỉ là một con người bé nhỏ, không đáng kể. Vì vậy chuyện gì xảy ra cũng không phải là việc to tát.



Không có việc gì không giải quyết được.



Ninh Thư hít một hơi thật sâu, hít một vào phổi một đống… khói xe ô tô.



Ninh Thư chuẩn bị bữa sáng cho bản thân, chậm rì rì ăn bữa sáng.



Nỗ lực làm việc vì khoản vay mua nhà, nỗ lực ngược đám cặn bã để đi lên đỉnh cao cuộc đời.



Ăn xong bữa sáng, lại bắt đầu tu luyện, cho đến tận bây giờ, An Húc Thần và Nhan Tô Ni cũng không gọi cho cô một cuộc điện thoại, chuyện này chứng tỏ cho một điều.



Chắc còn đang chơi đùa banh xác chỗ nào đó rồi.



Ninh Thư nghĩ tới nát óc ra cũng không biết được lý do vì sao Nhan Tô Ni lại có thể để bạn thân gả cho bạn trai mình.



Nói tới cùng vẫn là do sự ích kỷ của cô ta thôi, không muốn kết hôn lại cũng chẳng muốn từ bỏ người đàn ông tên An Húc Thần này.



Cuối cùng còn cảm thấy bản thân như Mary Sue bố thí cho Tiết Tĩnh, ở trong lòng cô ta, Tiết Tĩnh thật sự kém cỏi như vậy sao?



Tiết Tĩnh tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học chính quy hẳn hoi, ở công ty cũng là một nhân viên có năng lực nghiệp vụ.



Chỉ có điều, cô ấy lớn lên lại không xinh đẹp bằng Nhan Tô Ni.



Kỳ thật Nhan Tô Ni vẫn có chút cười nhạo Tiết Tĩnh bởi Tiết Tĩnh là gái lỡ thì không gả được, còn cô ta tuy không muốn kết hôn, thế nhưng lại có rất nhiều người muốn cưới cô ta.



Nhà bạn trai của cô ta thúc giục kết hôn, mà vừa đúng lúc Tiết Tĩnh lại là gái lỡ thì, Nhan Tô Ni lập tức nghĩ ra cách này.




Vào phòng, Ninh Thư đánh giá một chút, một giường, một phòng tắm.



Vương Khoa gấp gáp cởi quần áo trên người, đi lên muốn ôm Ninh Thư.



Cơ thể Ninh Thư uyển chuyển tránh né, khiến Vương Khoa rất khó chịu, không kiên nhẫn nói: “Người cũng đã tới, còn ra vẻ cái gì?”



Ninh Thư cười sáng lạn, “Cứ như vậy thì có gì thú vị, chúng ta phải chơi đùa cho đã mới được.”



Vương Khoa lộ ra vẻ hưng phấn, liên tục nói: “Em muốn chơi như thế nào, anh cũng chiều en hết.”



Có tiếng chuông cửa vang lên, là khách sạn đưa nước tới.



Vương Khoa trước đó đã gấp gáp thoát y sạch sẽ, khi thấy có người tới, lập tức trốn vào trong ổ chăn.



Ninh Thư nhận ấm nước, đổ nước vào cốc, đổ nước thuốc ngày hôm qua vào cốc, ngoáy lên.



“Uống cái này cho đỡ khát đi.” Ninh Thư nhìn Vương Khoa nói.



“Ừ.” Hiện tại Vương khoa vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, cổ họng phát khô phát ngứa, nhận lấy cốc nước Ninh Thư đưa.



Vương Khoa cầm cốc nước uống hết, nhìn Ninh Thư hỏi: “Bây giờ chúng ta chơi trò gì?”



Ninh Thư cười tủm tỉm nói: “Đừng vội, trò chúng ta sắp chơi có chút kích thích.”



Vương Khoa lắc lắc đầu, biểu cảm có chút khốn đốn, giương mắt nhìn Ninh Thư đi về phía mình.



Ninh Thư duỗi tay bóp cổ Vương Khoa, ngay sau đó lập tức buông lỏng.



Sắc mặt của Vương Khoa dị thường hoảng sợ, bản thân dùng sức lay cổ của mình, tới nỗi có chút khó thở.



Ở trong mắt Vương Khoa, nguời phụ nữ có gương mặt dữ tợn này muốn giết mình, hắn cứ như vậy dùng sức bóp cổ chính mình.



Hắn khó thở tới mức thiếu khí, Vương Khoa cầm lấy cốc thủy tinh, dùng sức gõ một cái lên trên đầu người phụ nữ, nhưng kỳ thật lại đánh vào chính người hắn.



Sau đó ở trong mắt Vương Khoa, người phụ nữ này từng chút từng chút một bị hắn đánh chết, thế nhưng hắn vẫn không thở nổi.



Ninh Thư cầm son vẽ lên mặt mình, vẽ ra một miệng đầy máu lớn, hét vào mặt Vương Khoa: “Trả mạng cho tôi, anh giết chết tôi rồi.”