Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1154 : Bạn thân có độc 6

Ngày đăng: 06:58 30/04/20


Dịch giả: Gin



Người phụ nữ này rõ ràng đã chết, vậy mà những người này còn nói chuyện với cô ta, lại cùng cô ta làm việc.



“Cô ta là quỷ đó, cô ta đã chết rồi, mọi người hãy tỉnh lại đi.” Vương Khoa có chút hỏng mất hô to.



Vương Khoa có cảm giác cả thế giới này vạn người say chỉ có một mình hắn thanh tỉnh, loại cảm giác này thật sự quá thống khổ.



“Cô ta đã chết, đã chết thật rồi mà.” Ở trong lòng Vương Khoa, người phụ nữ này đã bị hắn dùng cốc thủy tinh đập trúng đầu, máu chảy đầy mặt.



Mọi người:…



Ninh Thư hỏi: “Sao tôi lại chết, anh nói cho tôi nghe xem nào.”



“Cô, tôi…” Chẳng sợ trong cơ thể hắn có còn lưu lại ít gì của thuốc ảo giác không, nhưng Vương Khoa cũng không dám nói ra là chính hắn đã giết Ninh Thư.



“Làm đi, làm việc đi, cãi cọ cái gì…” Quản lý từ trong văn phòng đi ra, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm mọi người.



Người trong văn phòng người sôi nổi đi về chỗ ngồi, quản lý đặc biệt nhìn chằm chằm Vương Khoa tinh thần đang hoảng hốt.



“Tới văn phòng tôi ngồi một lát đi.” Quản lý nói một câu.



Vương Khoa đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Ninh Thư đang làm việc trên máy tính.



Quản lý thấy Vương Khoa không theo kịp, lại mở cửa văn phòng ra, vươn đầu, rít gào một tiếng, “Nhanh lên.”



Cơ thể Vương Kho run lên, vội vàng đi vào văn phòng của quản lý.



Ở bên ngoài mơ hồ cũng có thể nghe được giọng quản lý trong văn phòng, lúc Vương Khoa ra ngoài, sắc mặt vô cùng mất mát.



“Vương Khoa, cậu không sao chứ.” Một đồng nghiệp nhìn Vương Khoa hỏi.



“Quản lý bảo tôi về nhà nghỉ ngơi.” Vương Khoa nói.



Tình huống của Vương Khoa lúc này không thích hợp đi làm.



Vương Khoa còn một câu chưa nói, quản lý bảo hắn đi xem đầu óc.



Hắn không có vấn đề mà những người này mới có vấn đề.



“Vương Khoa, nghỉ ngơi cho thật tốt, rồi nhanh chóng đi làm lại, công ty không thể thiếu anh được.” Ninh Thư nhìn Vương Khoa sâu kín nói.
Ninh Thư tới cửa nhà Nhan Tô Ni, ấn chuông cửa.



Nhan Tô Ni ra mở cửa, đầu tóc rối tung, trên người chỉ mặc một áo thun dài, lộ ra một đôi chân trắng nõn, thon dài, dưới chân lộ ra móng chân được tô đỏ tỉ mỉ.



Một đôi chân dẫm trên thảm phá lệ đẹp đẽ.



Thật xinh đẹp!!



Dáng người mẫu có khác, mặc bừa cái áo thun cũng trở nên lung linh, mà cũng đúng thôi người ta đẹp, thì có bọc bức màn cũng đẹp.



“Tĩnh Tĩnh.” Nhan Tô Ni có chút phức tạp nhìn Ninh Thư, nghiêng người, “Vào đi.”



Ninh Thư ở cửa đổi giày, đi vào phòng khách, đánh giá nhà của Nhan Tô Ni.



Nhà của Nhan Tô Ni bố trí thời thượng xinh đẹp, nói thật, là con gái phải trở thành một người tinh tế như Nhan Tô Ni mới đúng.



Nhưng là vì cái đóe gì mà cô phải đẩy người khác tới hố lửa chứ.



Không cần cô phải vì người khác trả giá, nhưng cũng đừng đẩy người khác rơi vào hố lửa như vậy.



Có lẽ Nhan Tô Ni không cảm thấy đây là hố lửa.



“Uống đi, nước trái cây cậu thích nhất đấy.” Nhan Tô Ni đặt một ly nước chanh xuống trước mặt Ninh Thư, ngồi đối diện với Ninh Thư.



Lúc cô ta ngồi xuống, đùi lộ ra, trông cực kỳ dài, lại trắng nộn đẹp đẽ vô cùng mãn nhãn.



Người có sắc đẹp như này rõ ràng là được ông trời ưu ái, đừng thấy năng lực làm việc của Nhan Tô Ni kém Tiết Tĩnh mà coi thường, tiền gửi ngân hàng của cô ta, Tiết Tĩnh còn cách xa một con phố đấy.



Ninh Thư không uống nước, nhìn Nhan Tô Ni hỏi: “An Húc Thần đâu, tôi tìm anh ta có chuyện muốn nói.”



“Anh ấy đi tăng ca rồi, có cuộc họp đột xuất.” Nhan Tô Ni vén tóc nói.



Ninh Thư:…



Không khí xấu hổ trong phòng dâng lên, vợ lại còn phải hỏi tình nhân của chồng xem hắn đã đi tới chỗ nào?



Quan hệ này thật sự rối rắm, dị dạng, ấy vậy mà An Húc Thần và Nhan Tô Ni cũng không cảm thấy sai trái.



Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ đã nghĩ rằng sự tồn tại của Tiết Tĩnh là để chống chế qua loa lấy lệ với bố mẹ của An Húc Thần, và cũng không cho rằng Tiết Tĩnh gây ra ảnh hưởng gì đối với tình cảm giữa hai người bọn họ.