Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1173 : Bạch hồ 5
Ngày đăng: 06:58 30/04/20
Dịch: Moringa
Ninh Thư bước đi trên nền tuyết, lòng bàn chân có đệm thịt, đạp lên tuyết không gây nên tiếng động nào, chỉ để lại một dãy dấu chân rất nhỏ.
Ninh Thư muốn tìm vài món ăn dân dã, đồ ăn của Ôn Lương quả thực quá khó nuốt.
Chỉ cần nhìn Ôn Lương đã biết cậu nhóc bị suy dinh dưỡng.
Một đứa trẻ mới có bao nhiêu tuổi đã phải tự chăm lo cho bản thân, kiếm cái ăn từng ngày, quả thực gian nan.
Ninh Thư chạy chậm trên tuyết, nhìn khắp chốn xung quanh.
Có điều hiện giờ là mùa đông, có rất ít động vật du đãng trong rừng.
Ninh Thư đi quanh một vòng, cũng không phát hiện ra con mồi nào cả.
Bất chợt nhìn thấy một con nhím, loài này lông sắc da dày, cho một phát cào cũng không gây thương tổn gì, may ra xin được tí huyết.
Con nhím thở hổn hển cào tuyết, răng nanh thò ra khỏi miệng dài hai đốt ngón tay.
Ninh Thư cân nhắc sức chiến đấu của mình, chợt thấy không thể dùng một chiêu giết nó, móng vuốt không giết nổi, lại không thể dùng một cú ngoạm cắn đứt cổ con nhím.
Linh khí trong thân người cũng không có nhiều, vẫn chưa đạt tới mức tùy ý phóng xuất được khí kình ra ngoài.
Ninh Thư hậm hực đành phải từ bỏ con nhím này, cô ẩn mình trên nền tuyết, rình tóm một con gà rừng lông ngũ sắc.
Ninh Thư cắn một phát đứt cổ con gà, ngoặm gà rừng chạy trở về, chui qua lỗ chó, thẳng tiến phòng bếp.
Ôn Lương ngơ ngác ngồi trước bếp, sắc mặt mang vẻ sầu bi, thở dài một tiếng.
Ninh Thư ngậm gà rừng đặt cạnh Ôn Lương, Ôn Lương thấy Ninh Thư đã trở lại, lập tức lộ ra vẻ tươi cười, “Mình còn tưởng rằng cậu đi mất rồi chứ.”
Tối qua Ôn Lương đã trò chuyện với Ninh Thư tới hơn nửa đêm, vậy nên đã có sự thân thiết với hồ ly nhỏ này, cũng không vì đối phương biết bí mật của mình mà đâm ra ngượng ngùng xấu hổ.
Dù sao cũng chỉ là một hồ ly nhỏ, chắc sẽ không nói cho ai biết được đâu nhỉ.
Ninh Thư: Chắc chứ cậu em? ಠ◡ಠ
Ninh Thư đẩy đẩy gà rừng tới trước mặt Ôn Lương, Ôn Lương nhấc con gà rừng, giơ tay sờ đầu Ninh Thư, “Cảm ơn cậu, hồ ly nhỏ.”
Ôn Lương đổ thêm ít nước vào trong nồi, đun sôi chuẩn bị nhổ lông.
“Đúng rồi, sau này không thể gọi cậu là hồ ly nhỏ nữa, người khác nghe thấy sẽ biết cậu là hồ ly.” Ôn Lương vừa thêm củi vừa nói.
Cho dù ở bất kỳ nơi nào, hồ ly đều là động vật vừa khiến nhân loại khát vọng vừa khiến bọn họ chán ghét.
Đây là quyền lực của sức mạnh.
Ôn Lương không dám phản kháng, chính bởi vì sợ hãi loại thực lực này.
Ninh Thư không biết Ôn Lương có linh căn hay không.
Ôn Lương thắt nút băng vải, nói với Ninh Thư: “Khoảng thời gian này cậu đừng chạy lung tung ra ngoài, ở trong này dưỡng thương cho khỏi nhé.”
Ninh Thư kêu một tiếng, nằm trên đất, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Ôn Lương thấy hồ ly nhỏ nằm luôn trên nền đất lạnh lẽo, tìm trong tủ quần áo cũ nát một ít quần áo cũ cỡ nhỏ.
Những thứ này đều là đồ Ôn Lương không mặc được nữa.
Ôn Lương trải đống quần áo xuống đất, làm thành hình một cái ổ, “Cậu ngủ trên chỗ đó đi, trên mặt đất quá lạnh.”
Ninh Thư mở to mắt, nằm lên trên ổ quần áo.
Ninh Thư tu luyện, còn Ôn Lương xử lý thảo dược trong viện, xem ra tri thức về thảo dược là học với phụ thân mình.
Ninh Thư thở dài, tốc độ tu luyện như bây giờ đúng là chậm như rùa bò.
“Có yêu thú ở trong.”
“Thật đó.”
“Trông con yêu thú đó giống như chó.”
Ngoài sân vang lên tiếng người nói chuyện, kèm theo đó còn có tiếng bước chân hỗn loạn.
Rõ ràng có không ít người.
Ôn Lương đột nhiên đứng lên, vội vàng vọt vào trong phòng, “Chạy mau, có người tới muốn bắt cậu.”
“Chui qua lỗ chó ra ngoài ấy, nhanh lên.” Ôn Lương gấp tới mức trán đổ cả mồ hôi.
Ninh Thư cau chặt mày, cô đã nhuộm đen cả da lông, học tiếng chó sủa, nhìn kiểu gì ra yêu thú được vậy trời.
Tiếng đá cửa “Bang bang bang”, căn bản là không gọi người mở cửa, trực tiếp phá cửa xông vào nhà.
Một đống người ùa vào sân, làm cho cái sân có vẻ chật chội.
Thảo dược mà Ôn Lương trồng bị mấy kẻ kia giẫm đạp, lá cây bị giày xéo nát bét trên đất.