Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1176 : Bạch hồ 8

Ngày đăng: 06:58 30/04/20


Dịch: Moringa



Trước mắt là bảo vật, ba tên tu sĩ không chút do dự lập tức tiến lại gần để đoạt lấy.



Có được bảo bối giá trị liên thành trong tay, dù để ăn vào hay mang đi bán, đều có lời hết.



Trái cây có bốn quả, nếu có thể đoạt một, đã là tốt lắm rồi.



Đừng thấy ba người đó lúc này chưa có xung đột mà nhầm lẫn, tính toán trong đầu họ đã lộ rõ như ban ngày.



Ba người ngự kiếm phi hành bay về hướng vách núi có cây hỏa diễm.



Nhưng lúc ba người vừa bay đến, có một bầy thiêu thân to tầm ngón tay cái che trời bay tới.



Trước đó tất cả mọi người không phát hiện bầy thiêu thân này, những con thiêu thân này bám trên vách núi, màu sắc trên cơ thể chúng trùng màu với màu đất ở vách đá.



Khi thấy có người tới gần, bầy thiêu thân ùn ùn bay tới tấn công, lúc chúng vỗ cánh, có bột phấn màu trắng rơi xuống.



Bột phấn này hẳn là vũ khí phòng vệ của lũ thiêu thân.



Advertisement / Quảng cáo



Bột có mang độc!!



Giữa trời băng tuyết, thiêu thân hẳn phải đông lạnh chết rồi mới đúng, nhưng nơi này lại tụ tập nhiều thiêu thân, hẳn là dựa vào hơi ấm của hỏa diễm quả.



Loài thiêu thân có tính hướng sáng và ưa nhiệt, chúng phải sống dựa vào hơi ấm của hỏa diễm quả cho qua mùa đông, giờ thấy có người muốn hái, bầy thiêu thân này lập tức bay tới tấn công.



Bầy thiêu thân bao vây ba người nọ, dẫu có dùng đao chém bầy thiêu thân này cũng không khác gì dùng pháo đuổi muỗi.



Đám thiêu thân này chủ yếu chỉ tấn công vào mặt hoặc vào mắt người, hơn nữa chúng lại còn có độc, lực sát thương rất lớn.



Có điều cũng không thể quên rằng, ba người này là người tu chân, một tên trong đó bóp pháp quyết, gọi ra một con hỏa long, trong nháy mắt đốt trụi toàn bộ đàn thiêu thân trước mặt, xác thiêu thân rơi lả tả trên mặt đất.



Trong không khí ngập ngụa trong mùi khét của xác thịt bị thiêu rụi.



Nhưng đám thiêu thân số lượng quá lớn, hết đợt này lại tới đợt khác ào lên, tuy rằng sức chiến đấu chẳng đáng kể, nhưng cũng khiến người ta bực bội.



Ninh Thư nhìn hỏa diễm quả trên vách núi, phủ phục thân mình, cơ bắp toàn thân căng cứng, sau đó vận khí dẫm lên triền vách núi, nhanh như chớp chạy tới trước quả hỏa diễm.



Quả hỏa diễm chỉ nhỏ bằng quả cà chua bi, Ninh Thư dùng miệng ngậm hai viên rồi đánh bài chuồn.




Ninh Thư giật giật mũi, má ơi, thúi hoắc.



Ninh Thư cũng ăn một trái, nhưng đau đớn vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng.



Lông trắng trên người Ninh Thư cũng bị nhiễm đen một ít, là tạp chất mà thân thể thải ra.



Ninh Thư có cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được linh khí xung quanh.



Nhìn Ôn Lương hôn mê trên mặt đất, Ninh Thư nằm xuống bên cạnh, bắt đầu hấp thu linh khí.



Quả nhiên đã đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, tốc độ Ninh Thư hấp thu linh khí tăng lên rất nhiều so với lúc trước.



Ninh Thư rơi vào trạng thái như ngủ như không, linh khí tụ tập lại xung quanh, hình thành một vòng bao lấy Ninh Thư.



Đương nhiên người bình thường cũng không thể nhìn thấy linh khí, chỉ có thể cảm giác không khí lạnh dần thôi.



Không biết đã tu luyện bao lâu, lúc Ninh Thư mở mắt ra đã không thấy Dịch Lương đâu.



Advertisement / Quảng cáo



Trong hang thoang thoảng mùi hôi thối, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cậu nhóc đâu.



Trong lòng Ninh Thư căng thẳng, tên nhóc kia đâu rồi, lỗ mãng chuồn đi thế lỡ gặp phải mấy tu sĩ trước cũng đoạt quả Hỏa Diễm thì phải làm sao giờ.



Tuyệt đối sẽ dẹo ngay từ phút giây chạm mặt đâu tiên.



Rốt cuộc thì nhóc đi đâu rồi?



Ninh Thư rời khỏi hang động, định đi tìm Ôn Lương.



Vừa mới bước ra ngoài, Ninh Thư đã gặp được Dịch Lương, trong tay cậu nhóc còn đang cầm một con thỏ.



Lúc chạy, trông thằng nhóc cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng.



Chỉ chốc lát đã tới trước mặt Ninh Thư.



“Hôm nay chúng ta ăn thịt thỏ nướng.” Dịch Lương nắm lấy hai tai con thỏ, quơ quơ về phía Ninh Thư.



Có lẽ Dịch Lương đã tắm rửa kĩ càng, dơ bẩn trên người đều được tẩy sạch, trở về với làn da trắng nõn lúc ban đầu.